CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 29

Hắn liếc nhìn một quán trà ven đường, nói: “Chờ tối rồi lại đi dạo.”

Hắn không tiện nói mình mệt mỏi, nói đến cũng lạ, trước kia ở trên núi
luyện công, từ sáng đến tối cũng không cảm thấy mệt, như thế nào vừa đi
dạo phố liền cảm thấy trong lòng buồn bực?

Tiểu Từ nghe lời theo hắn vào quán trà, sau khi ngồi xuống, Kế Diêu

bắt đầu hối hận.

Mỗi một trà cụ nàng đều muốn hỏi cho rõ ràng, sau đó lại bắt hắn diễn

tập một lần cho nàng xem. Kế Diêu nhẫn nại kể xong, uống hết một chung
nước trà, nói đến miệng khô lưỡi nóng.

Nàng bày những thứ kỳ lạ cổ quái vừa mua ra ghế, càng không ngừng

chui xuống gầm bàn gầm ghế nhặt, xoay đi xoay lại vài lần như thế, tóc tai
có phần lộn xộn, vài sợi tóc mai rũ xuống bên thái dương, từng sợi phất
phơ bên tai, khiến cho dung nhan nàng vốn thanh lệ thoát tục giờ phút này
càng thêm vài phần phong tình kiều diễm, người lui tới làm như vô tình
nhìn qua, nàng lại tùy tiện khom lưng tập trung tìm kiếm, hồn nhiên không
phát giác.

Kế Diêu liếc nhìn nàng, trong lòng không khỏi thở dài.

Tiểu nhị bưng trà bánh đến, Kế Diêu xác thực rất đói bụng, lại nghĩ,

như thế này còn muốn chiến đấu đến đêm, đường còn dài, vẫn là trước mắt
lấp đầy cái bụng.

Chờ hắn ăn vài miếng bánh tô vân, giương mắt nhìn Tiểu Từ đối diện,

phút chốc ngây ngẩn cả người. Miệng nàng dính đầy hạt vừng còn nhìn hắn
cười cười.

Kế Diêu không nói gì, đưa cho nàng một cái khăn lụa.

– “Tặng cho ta sao?” Tiểu Từ hớn hở tiếp nhận, khăn lụa trắng noãn,

tựa như hắn sạch sẽ trong trẻo. Nàng đặt ở trong lòng, cảm giác ấm áp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.