CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 308

- “Mẫu thân, nhị vị này là khách quý từ kinh thành đến.”. Vân Dực đối

phụ nhân trong phật đường cung kính hành lễ.

Kế Diêu và Tiểu Từ cũng theo thi lễ.

Phụ nhân kia tay cầm phật châu, xoay người lại.

Tiểu Từ vừa nhìn, nguyên lai nàng bất quá chỉ hơn bốn mươi tuổi,

nhưng dung nhan có chút tái nhợt tiều tụy. Hình như có khí xấu ngưng kết
ở ấn đường, mặc dù mặt mày thanh tú nhưng lại có cảm giác già cỗi.

- “Dực nhi, con ra ngoài trước. Ta muốn cùng bọn họ nói mấy câu.”

- “Ngươi chính là Kế công tử?”

- “Vâng, lão phu nhân mạnh khỏe.”

- “Ta nghe chuyện từ Dực nhi, trong lòng cũng rất cảm kích. Cho nên

muốn gặp mặt tạ ơn. Còn có một việc nữa là muốn nhờ nhị vị trấn an
khuyên giải hắn. Chắc hẳn chuyện này đều là niềm vui của mọi người, cũng
chỉ một mình hắn đau buồn thất vọng. Kỳ thực, Kế công tử đã sắp xếp rất
thỏa đáng, cái ý niệm trong đầu tổ tiên Vân gia bất quá chỉ là người si nói
mộng thôi, một trăm năm trôi qua nói dễ hơn làm, chỉ đưa tới Vân gia họa
sát thân. Cứ như vậy chặt đứt ý niệm trong đầu hắn là tốt nhất. Lão thân vô
cùng biết ơn, từ nay, Vân Dực nhà ta coi như cởi bỏ được trách nhiệm. Ta
cũng an tâm.”

Tiểu Từ nhận ra “hắn” ở đây hẳn là Vân Trường An. Không phải nói,

nàng đối với hắn tâm sinh oán hận, không muốn lui tới sao? Nghe giọng
điệu của nàng bây giờ, rõ ràng cũng có ý tứ quan tâm. Chẳng lẽ nàng không
cùng hắn lưu tới, chỉ là muốn bảo hộ Vân Dực không bị chuyện phục quốc
làm liên lụy?

Ra khỏi phủ thứ sử, đoàn người lên xe ngựa về Ẩn Lư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.