CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 327

môn, bất kể Yến quân có công thành hay không, đều theo Vân Dực chuẩn
bị cung tiễn, đá lửa cho công sự phòng ngự.

Tiểu Từ sống một ngày bằng một năm ở trong sân nhỏ đi qua đi lại,

trong lòng nảy lên phiền não. Sự tình đột nhiên phát sinh, rời khỏi Ẩn Lư
trong lúc vội vàng, bao quần áo vẫn còn để trong phòng. Trong đó có ba
bước sát và con dấu Lâm Hạm tặng nàng, những đồ vật này đối với nàng
mà nói, vô cùng trân quý. Nàng suy nghĩ một ngày đêm, muốn từ mật đạo
quay về Ẩn Lư. Thế nhưng Thư Thư không có ở nhà, nàng lại không biết
làm sao để mở cơ quan của mật đạo.

Màn đêm buông xuống, Kế Diêu mới trở lại đình viện. Bất quá qua hai

ngày, nàng cảm nhận được nguyên lai chờ đợi thực sự là một loại giày vò,
từng giờ từng khắc vướng bận mà lo lắng, trong lòng như đao chậm rãi mài
giũa.

Cửa phòng đóng lại, hắn mệt mỏi, ngay cả cười cũng không nhếch

miệng lên nổi, như hoa nở giữa chừng thì dừng lại, chỉ có được nửa phần
thần thái.

Nàng có chút đau lòng, lại không có cách nào. Quốc gia lâm nguy,

trách nhiệm và đạo lý của người bình thường nàng tự nhiên biết. Chiến sự
trước mắt, hắn là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất há có thể co đầu rụt cổ
làm ngơ? Ngay cả Thư Thư cũng vội vàng làm không hết việc, ngày xưa
phong lưu tiêu sái, bây giờ chỉ có vẻ mặt ngưng trọng như sương.

Bóng đêm như mực, bốn phía đều an tĩnh lại, như có một tấm màn che

được dỡ xuống, bao trùm lên không khí khẩn trương căng thẳng ban ngày.
Kế Diêu nắm tay nàng, mang theo một nụ cười yếu ớt ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ cơn gió mang theo mùi hương đầu hạ. Trúc diệp loang

lổ, in bóng ở trên tường, nàng nhẹ nhàng rút tay ra. Đóng cửa phòng.

Những ngôi sao dần dần lấp lánh, ánh trăng ảm đạm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.