quần áo, ta đến lấy về, hẳn không có gì nguy hiểm. Xin ngươi mở mật đạo
để ta quay về đi.”
Thư Thư trầm mặc không nói, chỉ có đôi mắt nặng nề khẽ động, như
hồ sâu gợn sóng.
- “Ta đưa ngươi đi. Vạn nhất Yến quân vào Ẩn Lư, ngươi một người
đi, ta, lo lắng.”
- “Đa tạ.” Tiểu Từ thở phào, không nghĩ tới hắn tốt như vậy, đã sảng
khoái đáp ứng rồi. Lần đầu tiên nàng cảm thấy Thư Thư không còn đáng
ghét nữa, chí ít lúc này hắn lại có thể bất chấp nguy hiểm vì bằng hữu. Có
lẽ trước đây hiểu lầm thật sự quá sâu, hắn biết đâu không phải người xấu,
chẳng qua cách làm quá mức dứt khoát.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng nói cho Kế Diêu, hắn nếu biết, chắc
chắn sẽ trách ta.”
Thư Thư nhếch môi, mỉm cười gật đầu.
Thư Thư đụng vào cơ quan ở trên giá sách, chỉ thấy giá sách dời đi
một khe hở đủ cho một người đi. Thư Thư đốt một que đuốc đi phía trước.
Tiểu Từ bám theo sau hắn, cửa ngầm đằng sau nặng nề đóng lại.
Trong mật đạo chỉ có hai người, Tiểu Từ có phần không thích ứng với
sự yên tĩnh thế này, dù sao hắn cũng không phải Kế Diêu, nàng có thể cùng
Kế Diêu im lặng không nói gì nhưng vẫn hiểu được lòng nhau, mà với hắn,
một khắc im lặng phảng phất khiến người ta mơ hồ không được tự nhiên.
- “Thư Thư, mật đạo này là ngươi đào?”
Thư Thư quay đầu cười cười: “Ẩn Lư nguyên là biệt viện của Trấn
Bắc Hầu, mật đạo này sớm đã có. Những quan to người giàu hay hoàng
thân quốc thích trên danh nghĩa có vẻ vinh quang, kỳ thực trong đầu họ thời