Thư Thư lại cúi xuống bên tai nàng nói: “Ngươi ở bên trong chờ ta,
nếu như một lát nữa ta không trở về, hãy tự mình đi đi. Cầm theo cây đuốc
này.” Hơi thở hắn phun lên vành tai nàng, nàng ngoại trừ không được tự
nhiên, còn có một tia bất an cùng lo lắng.
Nàng vội vàng thấp giọng nói: “Quên đi, ta từ bỏ.” Nếu như hắn gặp
nguy hiểm, nàng làm sao yên tâm? Nàng cũng không muốn nợ hắn cái gì.
Khóe môi Thư Thư dừng lại bên tai nàng, khẽ giật mình. Hắn yên lặng
hít một ngụm hơi thở của nàng, trong lòng thở dài. Quay người lại, hắn nhẹ
nhàng động vào cơ quan trên vách, cửa vừa mở ra, hàn quang chợt lóe.
Tiểu Từ lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào, trong tay hắn đã có
một thanh đoản kiếm. Nàng chưa bao giờ thấy hắn dùng qua binh khí, cứ
tưởng rằng chiết phiến kia là vũ khí của hắn. Nguyên lai…Nàng thất thần,
cửa ngầm đóng lại, trái tim treo lơ lửng, có chút hối hận, còn có chút xúc
động không hiểu, hắn nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng chẳng
phải là hại hắn sao?
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc mà vô biên, thầm nghĩ giống như
không nhìn thấy điểm cuối. Khúc quanh đen như mực, có một người đang
đợi bên trong, lẻ loi cô độc mà sợ hãi lo lắng đến tột đỉnh, nàng tựa hồ cảm
thấy khó chịu như cả đêm qua.
Rốt cuộc, cửa mật đạo mở, Thư Thư lách mình một cái tiến vào. Ngọn
đuốc lại một lần nữa thắp sáng, Thư Thư cười cười, trong tay cầm theo một
bao quần áo. Tiểu Từ nhận lấy, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
- “Ngươi thế này là đang quan tâm ta?” Thư Thư đột nhiên ở trên đỉnh
đầu nàng cúi thấp thì thầm một tiếng. Trong mật đạo thanh âm của hắn trầm
thấp khác thường. Hình như có một loại hơi thở ái muội vô thanh vô tức
thúc ép xuống. Bao lấy nàng.
Nàng xấu hổ xoay người bước đi, thấp giọng nói: “Ta không nên tới.”