CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 333

lần đầu tiên gặp nàng, ta tự xưng là Thư Thư, chúng ta trong lúc đó có hay
không sẽ có một loại cục diện khác?” Hắn thì thầm như kể lại như tự nói
với bản thân mình, hơi thở phun vào hai má nàng, vừa ngứa vừa nhột, nàng
tránh cũng không thể tránh. Khẩn trương đến toàn thân cứng đờ.

- “Ta thường nghĩ, một tiểu nha đầu như nàng, vì sao lại làm ta động

tâm.”

Hắn thở dài một tiếng: “Ngày ấy ở Liễu Sao các, ta cũng không phải

muốn đối với nàng dùng sức mạnh, ta chỉ hù dọa nàng. Cuộc đời ta hối hận
nhất, chính là một ngày đó. Ta kỳ thực chẳng qua muốn nhìn xem trên
người nàng có con dấu Vân thị hay không mà thôi.” Hắn mang theo dư vị
cùng sự tiếc nuối thấp giọng nói, có chút như tự lẩm bẩm một mình.

- “Ngươi, không phải là muốn sư phụ ta chữa bệnh cho Mộ Dung Trực

mới tới bắt ta sao?”

- “Mộ Dung Trực chẳng qua chỉ là ngụy trang, ta thật ra muốn mượn

cớ gặp sư phụ nàng, tìm con dấu.”

Tiểu Từ lạnh lùng nói: “Ngươi nói xong hết chưa, thả ta ra.”

- “Chưa xong.” Hắn cười nhẹ một tiếng, ôm nàng càng chặt.

- “Nàng xem trọng thứ gì đó không muốn mất đi, ta cũng thế.” Môi

hắn càng ngày càng gần, Tiểu Từ vừa kinh vừa sợ, hét lên: “Ta không quan
tâm chuyện của ngươi, ta chỉ thích Kế Diêu.”

Môi của hắn dừng ở trên gương mặt nàng một tấc, buồn bã nói: “Nàng

thích hắn là chuyện của nàng, ta thích nàng là chuyện của ta. Ta cũng
không muốn nàng cái gì, ta chỉ cho nàng biết lòng ta.” Hắn đem tay nàng
vững vàng đặt lên ngực, trái tim đập mạnh mẽ dường như phỏng tay. Tiểu
Từ muốn thoát khỏi, nhưng không thể như nguyện. Hắn khí lực ngang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.