CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 343

cười lại có điểm thương tiếc, thân thể nàng yếu ớt như vậy sao? Hắn không
biết trước khi triền miên còn có một đoạn ở trong mật đạo hành hạ thể xác
và tinh thần nàng, nàng hầu như một đêm không ngủ.

Một cỗ mùi vị hoan ái vương vấn trên chóp mũi, nhất thời đem cảnh

chiến trường thảm liệt đêm qua khơi dậy, cung trở lại điểm xuất phát, kiếm,
thầm nghĩ tuốt khỏi vỏ.

Nàng đã mặc y phục, nằm nghiêng, một cánh tay đặt ở trên ngực, cổ

áo nới lỏng, lộ ra một khoảng ngực, cảnh xuân tươi đẹp, như một khối ngọc
bích thượng hạng, phát lên ánh sáng mê người. Khát vọng rục rịch gào thét,
như vạn mã phi nhanh, như phong ba quật khởi. Hắn cúi đầu, ở trên vành
tai nàng cắn mút vài cái. Nàng có chút ngứa, có chút đau, tỉnh táo lại. Vừa
mở mắt đập vào là ánh mắt gợi tình của hắn, thâm thúy mà xa lạ, đều
không phải bình tĩnh lạnh nhạt như trước, mà nóng hầm hập như lửa.

Nàng ngượng ngùng tránh không kịp đã bị hắn bao trùm, toàn bộ xúc

giác đều mẫn cảm cảm thụ sự xâm lấn của hắn, mãnh mẽ mà thần tốc. Thân
thể bồng bềnh như trên mây, như một nhánh cây đầy tuyết lạnh lẽo được
gió xuân thúc giục đâm chồi mới.

Hắn so với đêm qua càng thêm thuần thục linh hoạt, thuận buồm xuôi

gió đánh đâu thắng đó. Quần áo tán loạn, sa trướng khẽ lay động.

Binh lâm thành hạ, chỉ đợi tấn công.

Đột nhiên, cửa phòng vang lên một tiếng, Tiểu Chu xông vào: “Kế

Diêu, ăn cơm.”

Hắn tùy tiện gào to, chợt thấy sa trướng buông xuống cùng hai đôi

giày trước giường, ngây ngẩn cả người.

Kế Diêu động tác nhanh chóng, đem y phục phủ lên thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.