Kế Diêu khóe miệng giật giật, trước mắt biến thành một màu đen. Đến
trước mặt nàng, che miệng ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Từ nửa ngượng ngùng nửa tìm tòi nghiên cứu, sóng mắt khẽ đảo,
tràn đầy hiếu kỳ nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết.”
Giả bộ hồ đồ: “Chuyện gì nói cho ngươi?”
Tiểu Từ bĩu môi, nói thẳng: “Đương nhiên là việc kia.” Nói xong,
thanh âm liền thấp xuống giống như nỉ non, bất quá nàng xấu hổ thì xấu hổ,
hỏi vẫn phải hỏi. Không thể bởi vì ngượng ngùng mà tha cho hắn, việc nhỏ
có thể không tính toán, đại sự không thể hồ đồ.
Hắn tiếp tục giả bộ hồ đồ: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Nàng nói rõ: “Chuyện quyển sách!”
Hắn cắn môi nói: “Thật, thật ném.”
Nàng nâng đầu, vừa thẹn vừa giận: “Vậy ngươi như thế nào biết,
ngươi trước đây đã từng làm qua?” Vẻ mặt của nàng ngay lập tức thương
tâm ủy khuất, đôi mắt như núi ngậm sương, tức khắc có thể tuôn trào như
vũ bão. Nhớ tới đêm qua hắn dũng mãnh thuần thục, thực sự nổi giận. Máu
trong người sôi trào, lập tức đổi thành dấm chua.
Kế Diêu thập phần thống khổ, thập phần đau đầu, lại có điểm cao
hứng, tựa hồ rất thích bộ dáng ăn dấm chua của nàng. Tuy rằng dấm chua
này tới mạc danh kỳ diệu, có lẽ có. Bất quá trong bình dấm chua này, là
nồng nàn mật ý.
- “Lưu quang kiếm pháp ta cũng vô sự tự thông, chẳng nhẽ chuyện
này so với luyện kiếm khó khăn hơn?” Rốt cuộc tìm được lời giải thích hợp
lý lại có sức thuyết phục.