CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 368

Thư Thư nói: “Ta không thể lại để ngươi đi vào chỗ nguy hiểm, vừa

rồi ngươi vào phòng, ta vô cùng sợ hãi…” Hắn không nói hết câu, lại nói
tiếp: “Ta đi gọi đại phu, các ngươi ở chỗ này chờ ta. Nếu một lát nữa ta vẫn
chưa về, các ngươi cứ đi trước.”

Nói xong, hắn từ mật đạo đi ra ngoài.

Tiểu Từ cắn môi, yên lặng nắm chặt tay Kế Diêu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa mật đạo khẽ mở, Thư Thư rốt

cuộc trở lại. Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, một cỗ đại công cáo thành
cùng vui sướng truyền tới từng người. Quá khứ cảm giác không thoải mái
đều bị một loại cùng chung kẻ địch cùng chung hoạn nạn xóa tan. Không
khí xung quanh bốn người phá lệ hòa hợp, mặc dù không có ngôn ngữ trao
đổi, nhưng ánh sáng mờ mờ từ ngọn đuốc chiếu xuống bốn người đều là vẻ
mặt hưng phấn, hai bên hiểu thấu lòng nhau.

Tiểu Từ yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đem sét đánh đạn trong tay đưa

tới trước mặt Thư Thư, Thư Thư nhận lấy, ngón tay chạm vào tay nàng,
Tiểu Từ giật mình, vội rút tay về, đứng ở bên cạnh Kế Diêu.

- “Chúng ta đi thôi.”

Tiểu Chu cầm cây đuốc, ở phía trước soi đường. Kế Diêu cùng Tiểu

Từ theo sát. Thư Thư yên lặng đi sau cùng, ánh mắt vẫn đặt ở trên thân thể
nàng. Thân ảnh lờ mờ thướt tha, dưới ánh sáng ảm đạm có chút mơ hồ, làm
cho người ta tưởng bắt được nhưng không nắm chắc, tuy rằng gần ngay
trước mắt, nhưng lại xa cách tận chân trời.

Trở lại thành U Châu đã là nửa đêm. Thư Thư không nghỉ ngơi mà

trực tiếp đến phủ thứ sử phục mệnh.

Tiểu Chu duỗi người chuẩn bị đi ngủ. Trước khi đi, đối Kế Diêu nháy

mắt nói: “Không cần bịt tay trộm chuông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.