Kế Diêu bay lên một cước đá vào mông Tiểu Chu. Tiểu Chu linh động
né qua, cười hì hì nói: “Xem ngươi thành thân ngày đó, ta như thế nào nháo
ngươi, hừ hừ.”
Kế Diêu không cam lòng yếu thế, cười nói: “Như thế nào, chẳng lẽ có
ngày ngươi không thành thân? Không sợ chết thì cứ đến nháo, xem ta đến
lúc đó như thế nào hồi báo, hừ hừ.”
Tiểu Từ mím môi xấu hổ, giờ phút này tinh thần thoải mái, gió đêm
nhẹ nhàng, thổi hết tất cả phiền muộn cùng lo lắng ban ngày.
Tiểu Từ xoay người về phòng ngủ của mình, vừa mới đi được mấy
bước, đã bị rơi vào vòng tay của Kế Diêu.
Hắn cúi đầu cười, ngụ ý sâu xa nói: “Tiểu Chu nói, không cần bịt tay
trộm chuông.”
Tiểu Từ e lệ đẩy hắn, thấp giọng nói: “Ta mệt mỏi.” Nàng thật sự
không có khí lực ứng phó với mãnh hổ xuống núi.
Kế Diêu ôm nàng bước vào phòng ngủ. Chân sau vừa nhấc, ngăn tất
cả những vì sao và gió đêm ngoài cửa.
Hắn lập tức đặt nàng xuống giường, Tiểu Từ đang muốn kháng cự.
Hắn đã ngồi xuống bên cạnh, đem giầy và tất của nàng cởi ra, bàn tay nắm
lấy chân nàng xoa nhẹ.
- “Lời nói của Tiểu Chu thực có đạo lý.” Hắn giả vờ nghiêm trang, kỳ
thực tâm tư đã muốn theo mắt cá chân nàng hướng về phía trước. Bàn chân
nàng nhỏ nhắn, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Da thịt ôn nhuyễn mềm
mại, tâm hắn rung động, nhẹ nhàng giơ lên, ở bên môi hôn một chút. Tiểu
Từ giật mình, kêu lên một tiếng.
Kế Diêu vội nói: “Nhỏ giọng, nhỏ giọng.”