CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 37

– “Kiếm phổ này lấy đến cho ngươi, ta cũng không biết.”

Vô sự tự thông? Kế Diêu sửng sốt, ngược lại kích thích lòng háo thắng

của hắn. Hắn trời sinh tính thông ngộ, lại dốc lòng nghiên cứu, rốt cuộc dần
dần lĩnh hội mấu chốt của lưu quang kiếm pháp. Cuối cùng, chỉ có một từ,
tốc độ! Nhanh như ánh sáng! Sau khi hiểu rõ, hắn liền tiến bộ thần tốc.
Không đến hai năm, ba mươi sáu thức đều được hắn diễn tập thành thạo.

Phía sau Đào cư là một rừng đào. Giờ phút này nở đầy hoa, Tiểu Từ

vào đào viên, chỉ thấy kiếm khí như cầu vồng, hoa rơi như vũ.

Thân ảnh Kế Diêu cao ngất phiêu dật, chiêu thức trôi chảy, thế như

biển lớn. Kiếm khí quét qua, hoa rụng lả tả.

Hành động cử chỉ của hắn trong lúc đó càng thêm trầm ổn, khuôn mặt

bớt đi vẻ ngây ngô, anh tuấn tuấn lãng, vóc người càng thêm cao lớn mạnh
mẽ, dĩ nhiên không còn là thiếu niên hai năm trước.

Ba mươi sáu thức hoàn thành, hắn thu kiếm vào vỏ, quay đầu đi tới,

một thân áo trắng dưới hoa đào rực sáng như bạch hạc vỗ cánh tung bay.

Tiểu Từ cầm trong tay một viên thuốc không biết nói gì, xa xa nhìn

hắn dung nhan sáng rõ tự tin, nàng sớm biết hắn không phải là người vì giải
dược mà ở lại.

Kiếm quang chợt lóe, mũi kiếm sắc bén dừng lại trước mặt nàng, Tiểu

Từ giật mình tỉnh mộng, đem viên thuốc đặt ở trên mũi kiếm. Hắn hất lên,
ngửa đầu nuốt vào, vẻ mặt thản nhiên.

Trong lòng nàng do dự một lát, nói: “Kế Diêu, ngươi có biết giải dược

được làm từ cái gì không?”

Hắn nghiêng người qua, xem như hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.