Tiểu Chu nhăn mặt bày ra bộ dạng ủy khuất: “Ta là lo lắng cho ngươi
a, nếu tẩu tử có thai, chúng ta phải nhanh chóng trở về, chẳng lẽ đợi có
bụng rồi mới thành thân sao? Còn không phải để cho người khác chê cười.”
- “Vài ngày mà thôi.” Kế Diêu trừng mắt liếc hắn một cái, cúi đầu lại
uống trà. Hóa ra Tiểu Chu cho rằng hắn đã sớm ăn thịt, oan uổng, cực kỳ
oan uổng, mới có ba ngày, làm sao mà có thai chứ?
- “Mới vài ngày? Chẳng lẽ một đường ngươi chỉ biết nhìn, chịu
đựng?”
Kế Diêu im lặng, lại uống thêm một miệng trà.
Tiểu Chu đột nhiên nói: “Ngươi thật không phải là người!”
Kế Diêu tức giận, buông ly trà, mày kiếm dựng thẳng!
Tiểu Chu vội nói: “Huynh đệ ngươi hiểu lầm, ta không phải chửi, ta là
khâm phục, tán thưởng, phục sát đất.”
Kế Diêu không nói gì, đứng dậy rời đi.
Kết cục, đêm đó hậu quả thực nghiêm trọng.
Tiểu Từ sống chết không chịu cho Kế thiếu hiệp mát xa, nói là, lời của
Tiểu Chu làm cho nàng ngộ ra nhiều điều.
Thế là, Kế thiếu hiệp nửa đêm đứng lên, đi tìm Tiểu Chu chơi cờ.
Tỉnh lại khi mặt trời đã lên cao. Tiểu Từ sờ sờ bên cạnh, sớm đã không
còn độ ấm, có lẽ hắn sáng sớm rời đi. Nàng thở dài, cũng không biết Mộ
Dung Hàn có hay không thực sự như mong muốn của mọi người, lập tức lui
binh.