Giữa trưa, Kế Diêu cùng Tiểu Chu đột nhiên trở về, mang đến một tin
tức, Mộ Dung Hoàn đã chết.
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn Kế Diêu, khó mà tin được, tối hôm qua còn
nhìn thấy thiếu niên đó, cư nhiên đã chết. Nhớ lại một tấm thảm trắng noãn,
một thiếu niên mang theo thần sắc yếu nhược, dưới ánh nến, cúi đầu liên
tục ho khan. Giống như còn vang vọng bên tai. Chớp mắt liền như phù
dung sớm nở tối tàn rời đi. Nàng gian nan nuốt nước bọt, thông cổ họng hỏi
ra tiếng: “Là thật?”
- “Vân đại nhân mật báo, hẳn không thể là giả.”
- “Thư Thư đâu?”
- “Hắn đang cùng Vân đại nhân vạch ra kế hoạch thừa dịp Mộ Dung
Hàn lui binh là lúc, giết hắn trở tay không kịp.”
- “Không phải nói không hạ độc chẳng qua chỉ làm Mộ Dung Hoàn
bệnh nặng thêm sao? Hắn thế nào đột nhiên chết?” Tiểu Từ chợt mềm cả
người, trong ngực loạn thành một đoàn, chẳng lẽ là do mình dùng quá
nhiều liều lượng?
- “Ta cũng không rõ lắm. Vân đại nhân công vụ vội vàng, ta và Tiểu
Chu cũng không có cơ hội hỏi.”
Tiểu Từ có chút hoảng hốt, không biết như thế nào, trước mắt vẫn hiện
ra tấm thảm trắng noãn.
Thành U Châu vẫn duy trì yên tĩnh đến đêm.
Thư thư rốt cuộc từ phủ thứ sử trở về, Tiểu Từ đợi hắn nửa ngày, thừa
dịp Tiểu Chu cùng Kế Diêu chơi cờ, đi tới phòng Thư Thư.