Thư Thư chậm rãi đến gần, bàn tay đặt ở trên đầu vai nàng, ánh mắt
nhu hòa như trăng rằm. Tiểu Từ muốn tránh ra, lại giống như bị chế trụ,
toàn thân đều mất đi khí lực, nàng thế nhưng, tự tay giết một người.
Hắn thanh âm trầm thấp nhu hòa, chậm rãi như dòng nước dịu dàng
nói: “Cọp con vừa sinh ra cũng rất giống một con mèo nhỏ đáng yêu.
Nhưng khi nó trưởng thành sẽ biết ăn thịt người. Mộ Dung Hoàn chết đi, kế
hoạch của ta mới phát huy tác dụng.”
Tiểu Từ chậm rãi lắc đầu: “Ngươi vì sao không dùng biện pháp khác?”
- “Đây là phương pháp tốt nhất, hy sinh Mộ Dung Hoàn, có thể đổi lấy
nhiều mạng sống của binh sĩ và dân chúng. Có thể giảm bớt rất nhiều nhân
lực vật lực cùng tính mạng. Biện pháp này, nhanh nhất cũng hiệu quả nhất.
Hơn nữa, là ông trời giúp ta. ta vốn tưởng phải dùng nhiều người hy sinh
mới có thể đạt thành mục đích này. Không nghĩ đến, ông trời có mắt, đem
Mộ Dung Hoàn đưa đến Ẩn Lư, đây là thiên ý. Tiểu Từ, thiên ý trợ ta! Ta
thực cảm thấy nàng là quý nhân mà ông trời phái đến giúp ta, sau khi gặp
nàng, hết thảy đều thuận lợi.”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn hắn, nguyên lai hắn sớm có tính toán đẩy Mộ
Dung Hoàn vào chỗ chết. Nàng không muốn quan tâm bước tiếp theo của
hắn là gì, chính là cảm thấy có chút sầu não: “Ngươi lừa chúng ta.”
- “Ta nói thẳng, nàng nhất định sẽ mềm lòng, nhất định sẽ kích động.
Ở Ẩn Lư chỉ cần một khắc sơ hở liền có khả năng mất mạng. Lúc này, ta
không tính lừa nàng, chỉ muốn nàng, bình an.” Hắn giọng điệu càng thêm
ôn nhu, ánh mắt dịu dàng dây dưa, hắn không giống như đang nói đến
chuyện tàn nhẫn nhất, mà tựa dưới ánh trăng lộ ra một chút tình ý, rủ rỉ nói.
Tiểu Từ im lặng xoay người, trong lòng có cảm giác nguội lạnh. Cho
dù lới hắn nói có đạo lý, nàng không thể phản bác, nhưng chung quy không
thể trốn tránh tội lỗi làm cho nàng khó chịu.