CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 390

rất công bằng, có được tất có mất, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ khiến cho
người ta kinh ngạc, chẳng qua trong ngực lại nặng nề đến khó chịu.

Màn đêm dần buông xuống, đột nhiên một tiếng động lớn rầm rĩ vang

lên, có tiếng chém giết hỗn loạn. Tiểu Từ và Kế Diêu từ trong giấc ngủ giật
mình tỉnh giấc, khoác áo choàng đi ra ngoài, đứng ở trong viện. Cửa phòng
Thư Thư vang lên một tiếng, hắn nghiêng mình đi ra, nhìn thấy Kế Diêu
hắn khẽ gục đầu, trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc.

Tiểu Chu nói: “Không lùi mà là phản công? Chẳng lẽ tin tức Vân đại

nhân thu được là giả?”

Thư Thư chợt nói: “Đây là Mộ Dung Hàn đang thoái binh. Phía trước

dương công, phía sau chắc chắn sẽ thừa dịp ban đêm mà rút lui.”

Kế Diêu cũng đồng ý với cái nhìn của Thư Thư, thở dài: “Xem ra kế

sách thừa dịp hắn rút lui triệt đường lui của hắn của Vân đại nhân không
dùng được.”

Thư Thư thản nhiên nói: “Không sao. Trận này Mộ Dung Hàn không

chiếm được một chút tiện nghi còn bị suy vong. Chờ An vương điện hạ tới,
sẽ có một ván cờ chờ hắn.”

Tiểu Từ quay đầu nhìn Thư Thư nhưng không thấy rõ vẻ mặt của hắn,

chỉ cảm thấy toàn thân hắn bao trùm một cỗ bí hiểm cùng nắm chắc thắng
lợi.

Trời vừa sáng, Vân Dực đã ở trên tường thành quan sát cuộc chiến.

Quả nhiên, Mộ Dung Hàn quay về như gió, đêm qua để cho ba ngàn quân
sĩ đánh nghi binh, số còn lại an toàn rút lui. Mà ba ngàn quân này đều là
những binh sĩ ốm yếu bệnh tật, căn bản không có sức chiến đấu, cổn thạch
nước sôi, dưới biển tên lửa, tất cả không một ai sống sót. Thành hào xung
quanh thành đã chất đầy xác chết, không khí tràn ngập một mùi tanh hôi
của thi thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.