CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 391

Vân Dực vội vàng phân phó thủ vệ: “Khẩn cấp dẫn người ra khỏi

thành, đem nhưng thi thể ở trong thành hào vớt lên, đưa ra cách thành hai
mươi dặm đốt hết sau đó chôn sâu.”

Thủ vệ tuân mệnh dẫn binh đi. Thư Thư cau mày đứng bên cạnh hắn,

nói: “Mộ Dung Hàn thực ra thủ đoạn cứng rắn tác phong mạnh mẽ, hắn
hiện tại không có con nối dòng, việc quan trọng nhất chính là ổn định thế
cục, trong thời gian ngắn sẽ không thể quay lại U Châu, chúng ta vừa vặn
có thời gian đào một con sông bao quanh U Châu, An vương bao lâu đến?”

- “Ba ngày nữa.”

Thư Thư nói: “Ngươi nói Kế Diêu ở lại thêm ba ngày. Ta sợ hắn gấp

rút phải đi.”

Vân Dực nhíu mày, giọng điệu mang theo sự tán thưởng: “Ta xem hắn

cũng không phải hạng người sợ chết, ngươi gọi hắn đến đây, ta sẽ giải thích
rõ với hắn việc này, hắn nhất định đồng ý.”

- “Nếu hắn là một người đơn độc, ngươi có muốn hắn theo đến Đại

Yến cắt đầu của Mộ Dung Hàn hắn cũng không e ngại, bất quá trước
mắt…”

Thư Thư muốn nói lại thôi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hòa hợp

của hai người trên hành lang gấp khúc.

Một đôi như hoa mỹ quyến đi tới, xuân sam như cẩm, mặt mày như

họa. Phía sau ánh nắng ấm áp làm nền, mặc dù không đối mặt, cũng không
nắm tay, nhưng vẫn có sự gần gũi ăn ý. Giống như một đôi quyến lữ trời
sinh, một cái nhăn mày một nụ cười, nhất cử nhất động đều tự nhiên hài
hòa.

“Năm tháng tĩnh hảo cầm sắt hài hòa” Những lời này tựa hồ chính là

dùng để miêu tả một cách sinh động nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.