Thư Thư ở phía sau hắn lặng lẽ nhìn, đối Triển Hoằng nói: “Vương
gia, mọi người đều biết ta và Mộ Dung minh chủ là bạn tốt, cho nên, ta
không tiện lộ diện, trước cáo từ. Chờ nghe tin tốt lành từ các vị. Chúc các
vị hết thảy thuận lợi.”
Triển Hoằng gật đầu: “Ngươi trở về đi.”
Thư Thư hành lễ rồi chào từ biệt mọi người, dáng đi của hắn khinh
mạn, nhìn nhàn nhã thong dong như không đếm xỉa đến một cái gì.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, chiếu xuống một góc trong
đình viện. Cành lá nhuộm đầy sắc xanh, nụ hoa nấp trong tán cây mệt mỏi
lười biếng. Trên tảng đá đặt một bàn cờ vây, quân đen quân trắng chồng
chéo. Tiểu Từ một tay cầm quyển sách dạy đánh cờ, một tay nắm quân cờ
màu đen ngưng thần nhìn kỹ. Ngón tay trắng sạch như ngọc, quân cờ màu
đen như mực, một bàn gỗ trắng đen hỗn loạn, làm nổi bật đôi môi anh đào
mọng nước đỏ bừng.
Kế Diêu nhẹ nhàng đến gần, hay tay vươn ra đem nàng ôm vào lòng.
Tiểu Từ sửng sốt quay đầu lại, quân cờ trong tay rơi xuống tảng đá.
- “Ngươi đi đâu?” Nàng cười tươi như hoa.
- “Ta một lúc nữa cùng Tiểu Chu đi Vân Quan.” Hắn không có thời
gian nhiều lời, liền buông tay ra muốn đi vào hậu viện.
Sắc mặt của nàng nháy mắt trầm xuống, sóng nước mênh mông lập
tức nổi lên sương mù, mưa bụi mịt mù làm hắn không đành lòng quay lại
nhìn, vội nói: “Trời tối ta liền trở về. Ngươi an tâm chờ ta.”
- “Ta cũng muốn đi.”
Kế Diêu thở dài một hơi: “Ngươi đi, ta thế nào tập trung tinh thần.”