Tiểu Từ bỗng nhiên buông quyển sách trong tay, ôm chặt thắt lưng tựa
vào trên người hắn. Y phục tạo cảm giác tươi mát cùng ánh mặt trời chạm
vào da thịt của nàng, nàng lại cảm thấy một loại khôi giáp lạnh như băng
cùng hàn khí. Nước mắt không cách nào khống chế, giống như đã đựng đầy
hốc mắt, lập tức tuôn trào ra, nhiễm ướt vạt áo hắn.
- “Mọi người đang chờ, ta phải đi.”
Hắn thấp giọng nói xong, đưa tay ra phía sau gỡ nhẹ bàn tay nàng.
Nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn, cắn môi dưới đem nước mắt nuốt
trở về.
Hắn xoay người đi vào, rất nhanh dẫn ngựa ra, đi ngang qua người
nàng. Nàng đứng yên bất động bên tảng đá, yên lặng chăm chú nhìn, lại
không nói được lời nào. Kế Diêu đối nàng ôn nhu cười cười, dương quang
chói mắt, nàng khổ sở gượng cười, hai tròng mắt dao động như ngàn lời
muốn nói. Hắn giống như gặp lại nàng ngày đó trên trống trơn đài, trong
lòng gợn sóng, nhịn không được cúi đầu, ấn một nụ hôn xuống môi nàng.
Nàng cách một màn nước nhìn hắn, muốn cười lại không cười nổi.
Hắn một bộ dáng vân đạm phong khinh, thần sắc như du ngoạn nhàn tản
ngày thường, đôi mắt đặc biệt tươi đẹp sáng lạn, còn cố ý dùng giọng điệu
thoải mái nói: “Ngươi xem sách đánh cờ, chờ ta trở lại, ta sẽ bồi ngươi
chơi.” Nói xong, hắn liền biến mất ở cửa viện.
Trong nháy mắt phi thân lên ngựa, hắn đột nhiên thấy trước vạt áo
mình có mấy mảng ướt, nhất thời, trong lòng cứng rắn lại có chút khó chịu.
Nguyên lai đây chính là nhi nữ tình trường khiến anh hùng hụt hơi. Hắn
đắm chìm trong ánh mặt trời, hơi hơi hí mắt. Nửa tự giễu nửa mỉm cười,
nghĩ đến về sau, không bao giờ có thể giống như trước kia vô tâm vô phế
tùy tâm sở dục. Mặc kệ làm cái gì, bao giờ cũng phải nghĩ đến nàng trước
tiên. Kỳ thật vướng bận như vậy, trái lại trong lòng càng thêm vững chắc,