Thư Thư trong ngực thít lại, ngón tay siết chặt.
- “Nhất mộng đầu bạc từng thiếu một viên, là ngươi lấy sao?” Tang
Quả đột nhiên hỏi.
Thư Thư dừng cước bộ, quay đầu.
Tang Quả sắc mặt ôn hòa, an tĩnh không một gợn sóng.
Thư Thư cũng không trả lời, chỉ nói: “Tuy rằng mẫu thân ta cứu
ngươi, nhưng tổ phụ ngươi cũng đã cứu ta. Ta thực ra thiếu nợ ngươi càng
nhiều, cho nên, ta muốn cảm ơn ngươi.”
- “Không cần cảm tạ ta. Ta đến, thấy một người, biết một chuyện,
chuyến đi này rất có giá trị.”
Tiểu Chu đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa thở phào một tiếng, hắn cũng
muốn nghỉ ngơi, mấy ngày liền trong coi Kế Diêu, hắn đã muốn ngã.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp nhợt nhạt của Kế
Diêu. Tiểu Từ vươn ngón tay, ở trên khuôn mặt hắn chậm rãi vuốt ve, từ
chân mày, dọc một đường đến đuôi lông mày, mày kiếm anh khí, mỗi khi
hắn tức giận sẽ nhíu chặt, lúc vui vẻ sẽ giương lên. Ngón tay dời qua mũi,
chạm đến môi, ấm áp mềm mại, từng mạnh miệng với nàng, từng ngọt
ngào hôn nàng, từng nói muốn thành thân với nàng, chỉ thiếu một câu “Ta
thích ngươi”.
Trên mu bàn tay rơi xuống một giọt nước mắt.
Ngón tay trượt xuống chút nữa, dưới cằm hắn mơ hồ có chùm râu lún
phún, làm da thịt có chút xanh xao. Ngón tay chạm vào có chút tê tê, nàng
vuốt nhè nhẹ, đã từng thân mật, đã từng quyến luyến, đã từng. Dừng lại chỉ
chốc lát, ngón tay nàng đặt lên yết hầu hắn, hắn cũng có chỗ sợ ngứa, mỗi