kích chịu ơn cứu mạng của ngươi. Cho nên, kế hoạch của ngươi, vốn là
thiên y vô phùng, làm sao có thể vì một người mà gián đoạn? Ta nguyện ý
thành toàn cho ngươi, chỉ mong ngươi đáp ứng ta một việc. Giúp ta mời
Tang Quả đến đây.”
Thư Thư trong ngực đau nhức. Nàng nói đúng, kế hoạch của hắn
giống như một sơi xích dài, các mắt xích liên kết với nhau, hắn tìm cách
nhiều năm, đem mỗi chi tiết đều là ngàn tư vạn lự. Nàng chính là một quân
cờ trong đó, một điểm. Mà hiện tại, hết thảy đều không như dự đoán ban
đầu. Sợi xích dài, không phải đứt ở chỗ nàng, là đứt ở trong lòng hắn.
- “Thư Thư, ngươi không cần đi theo ta, muốn cái gì, ta cho ngươi.”
Nàng thản nhiên thở dài một tiếng, giọng điệu mệt mỏi.
Hắn lắc đầu, kiên quyết nói: “Nàng theo ta trở về đi, hắn đang đợi
nàng.”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, dung nhan như bầu trời xanh không một chút
gợn, quyết tuyệt mà lạnh nhạt.
- “Thư Thư, ngươi chừng nào nghĩ ra, thì nói cho ta biết. Nhất định
phải nhanh lên. Ta không biết chính mình khi nào thì chết, hẳn là lúc bầu
trời trên đỉnh Cẩm Tú sơn đầy tuyết đi. Ngươi biết không, dưới chân núi
mới cuối thu, trên đỉnh Cẩm Tú sơn đã bắt đầu có tuyết, tuyết kia, rất đẹp.”
Nàng nhẹ nhàng nói xong, giọng điệu nỉ non, tưởng tượng đến lúc
từng bông tuyết lạc lạc xuống bàn tay nàng.
Đột nhiên, nàng cười rộ lên, tươi đẹp dịu dàng, khóe môi đỏ bừng
cong cong hình trăng non, lại giống như một thanh đao cắm sâu vào lòng
hắn.