Hắn thở dài, thấp giọng nói: “Nàng muốn biết cái gì, ta nói cho nàng.”
Tiểu Từ nhướn đuôi lông mày, nói: “Thật sự? Ngươi cái gì cũng sẽ
nói?”
Thư Thư cười khổ: “Đúng. Những điều ta biết, so với nhất phiến môn
không kém.” Hắn trăm phương ngàn kế tìm hiểu hết thảy về Vân Cảnh và
Tiêu Dung, tự nhiên cũng bao gồm nàng.
Nàng khẽ cười cười: “Thật tốt, ta còn có thể tiết kiệm không ít bạc
đâu.”
Thư Thư cười không nổi.
- “Mẫu thân ta, người ở nơi nào?”
Trên đường náo nhiệt phồn hoa, Thư Thư nhìn nàng, đột nhiên cảm
thấy bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động. Lòng bàn tay đều là mồ hôi,
dây cương trong nay dính dớp trơn nhẵn, cơ hồ nắm không được. Hắn biết
nàng tất sẽ hỏi. Thực sự lại hỏi tới, hắn chỉ cảm thấy như nhận được bản án
tử hình, xiết bao tàn nhẫn.
Tiểu Từ chăm chú nhìn hắn, đợi không được câu trả lời của hắn, lẩm
bẩm: “Người đã qua đời, có đúng không?”
Thư Thư mở miệng thanh âm tựa hồ không phải của chính mình, suy
yếu mà mềm mại: “Làm sao nàng biết?”
- “Ta đoán. Kế Diêu vội vã muốn cùng ta thành thân như vậy, gấp đến
mức cư nhiên đi cầu Tang Quả. Hắn luôn cao ngạo không thích cầu xin sự
giúp đỡ của người khác, cũng không thích cùng nữ tử dây dưa. Cho nên, ta
rất kỳ quái, chợt nhớ đến phong tục của Định Châu, gấp gáp như vậy đại
khái chỉ có nguyên nhân này. Ta đoán, mẫu thân hàng năm đều đến dược
vương cốc không phải đi bồi Tiết Chi Hải, người là muốn đi thử xem dược