- “Tiểu Từ.” Hắn không biết phải mở lời như thế nào, nói cái gì, chỉ là
đau lòng gọi nàng, tựa hồ tất cả ngôn ngữ đều bị nén lại ở cuống họng,
không tìm được lời nào diễn tả hết tâm tình của hắn lúc này. Trong lòng
đều là bi thương.
Tiểu Từ lấy ra một dải lụa, che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cùng
mái tóc đen.
Hắn yên lặng đi theo phía sau ngựa của nàng, nhìn mái tóc đen bóng
bay lên như mây.
Đột nhiên, Tiểu Từ ghìm dây cương, quay đầu đối Thư Thư lạnh lùng
nói: “Ngươi muốn cái gì, ta liền cho ngươi.”
Trong miệng hắn tràn đầy vị đắng, vô số lời đều không thể xuất khẩu,
chỉ biết im lặng chăm chú nhìn.
Nàng cứ như vậy lặng yên chờ đợi, không oán không hận, ánh mắt
nhìn hắn trong suốt mà thông thấu, giống như khám phá hồng trần.
Thật lâu sau, hắn mới chua xót nói: “Tiểu Từ, không phải như nàng
tưởng.” Hắn biết một câu này căn bản không thể xóa bỏ được mọi hiểu lầm,
cũng không tiêu tan được suy đoán của nàng, càng không cách nào biểu đạt
được tâm tình của hắn. Nhưng là, câu mà hắn muốn nói nhất, chính là câu
này.
Khóe môi của nàng hiện lên một nụ cười chế giễu: “Thư Thư, kỳ thật
ngươi sớm biết ta là nữ nhi của Tiêu Dung, ngươi sớm biết rằng ta trúng
nhất mộng đầu bạc. Hiện tại nghĩ lại, ngươi thật ra đối với dã a đầu như ta
vốn không có hứng thú, ngươi sai Tiểu ngọc xem xét thân thể của ta, chỉ là
muốn nhìn xem ta có hay không có ẩn ký giống như Mộ Dung Trực, cuối
cùng, ngươi muốn cái gì?”