CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 472

Kế Diêu miễn cưỡng chống đỡ, dứt khoát muốn đứng dậy.

- “Ngươi nếu còn cậy mạnh, nhất định chưa đi đến cửa đã ngã hôn

mê.” Một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Tang Quả nhíu mày đứng ở trước cửa, chậm rãi bước vào. Nàng tiếp

nhận chén thuốc trong tay Tiểu Chu, đưa tới trước mặt Kế Diêu.

- “Uống đi.” Giọng nói của nàng trầm thấp mà nghiêm khắc, thần sắc

luôn luôn đóng băng dẫn theo ba phần tức giận, lại có chút ý tứ uy hiếp.

Kế Diêu yên lặng uống thuốc, tính xuống giường. Tang Quả bất động

thanh sắc chắn trước mặt hắn.

- “Tiểu Chu, ngươi trước ra ngoài, ta có vài lời muốn nói với hắn.”

Tiểu Chu tò mò ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

- “Ngươi để ta giải hết độc. Ta nói cho ngươi Tiểu Từ vì sao ra đi

không lời từ giã. Ngươi nhất định muốn biết lý do đi. Ngươi cho dù hiện tại
đuổi theo nàng, cũng không thể từ trong miệng nàng hỏi ra một chữ. Nhưng
ta lại biết.” Nàng một chữ một chữ chậm rãi nói, mỗi một chữ đều nện vào
lòng Kế Diêu, hắn ngẩn ra, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm Tang Quả. Nàng
lại im bặt, không nói thêm một lời nào nữa về Tiểu Từ.

- “Ta là y giả, hận nhất chính là bệnh nhân bỏ dở nửa chừng.” Nàng

ném một câu, xoay người mở cửa, đưa lưng về phía Kế Diêu nói: “Nếu ta là
nàng, ta cũng sẽ rời đi.”

Nàng biết, phía nam chính là Kinh thành. Khoái mã rong ruổi không

có một khắc dừng lại. Nàng biết Kế Diêu nhất định sẽ đuổi theo. Cho nên
nàng không thể nghỉ một khắc, cũng không thể dừng lại. Gió táp vào mặt
đến không mở mắt ra được, hốc mắt sinh đau, nàng cũng không thèm để ý,
bởi vì có thể mượn cơ hội rơi lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.