CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 473

Từng đồng cỏ ở phương bắc nối nhau trải dài, hoặc gió khô nắng rát,

hoặc hoang vu cát vàng. Con đường nhìn không ra điểm cuối, như đời
người biến hóa. Một đường nàng đều đã đi qua. Đến khi hân hoan ngọt
ngào rõ ràng trước mắt, tựa hồ mỗi một thân cây mỗi một cây cỏ đều tiếp
xúc, chứng kiến qua. Mà bây giờ trên đường chỉ còn cô đơn một mình
nàng.

Giữa trưa, ánh nắng gay gắt làm cho người ta hoa mắt.

Ven đường có một quán trà nho nhỏ, có vài người ngồi thưa thớt.

Nàng miệng khô lưỡi nóng, đành phải xuống ngựa, nghĩ nhuận nhuận cổ
họng.

Ánh mắt của những người trong quán trà đều dừng ở trên người nàng,

cứ như bị phơi nắng giữa trưa hè, thấy trước mắt một dòng suối ngọt, một
ngọn gió mát. Da thịt trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi, vẻ mặt
nhàn nhạt. Quán trà đơn sơ yên tĩnh càng làm tôn thêm vẻ xuất trần của
nàng.

Nàng giật mình đối với những ánh mắt tìm tòi xem như không để ý,

tâm sự nặng nề mà ngồi xuống, thản nhiên gọi một ấm trà.

Một hồi tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, một người một ngựa

phóng về trước quán trà. Đột nhiên một tiếng hí dài vang lên, vó ngựa dừng
lại.

- “Tiểu Từ.” Người đó từ trên ngựa phi thân xuống, như một đạo

quang ảnh, nháy mắt đứng ở trước mặt nàng, che đi ánh mắt trời chói
chang.

Nàng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, lại rủ mắt xuống, tựa hồ không biết

hắn.

Nàng thả xuống vài đồng tiền, đi ra khỏi quán, xoay người lên ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.