CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 497

trong gang tấc, tâm lại phiêu du ở chân trời. Binh pháp dạy, trước khi công
thành, đánh vào tâm lý. Mà hắn bây giờ, hoàn toàn chiến bại.

- “Thư Thư, ngươi và ta quen biết là vì con dấu, liền dùng con dấu cắt

đứt đi. Cho dù người đối với ta có một phần tình cảm. Ta cũng không thể
tiếp nhận. Bên cạnh ngươi, phải là những nữ tử kề vai sát cánh, tâm tư
nhanh nhẹn bản lĩnh. Ta không thích hợp.”

Thư Thư yên lặng lắc đầu, nàng sai lầm rồi, ta không thiếu những nữ

tử như vậy. Nàng là đào nguyên giữa rừng chông biển đao. Ta có thể buông
phòng bị cùng tính kế, có thể nghỉ ngơi dừng chân, làm cho ta quên đi ưu
phiền, làm cho ta say mê. Đáng tiếc chung quy lại vô duyên, vuột mất.

Tiểu Từ ở trong rừng tìm mấy ngày, rốt cuộc tìm được nơi hợp táng

Vân Cảnh và Tiêu Dung. Nàng quỳ gối trước mộ, lệ rơi lã chã. Chưa từng
gặp qua phụ thân, vẫn gọi mẫu thân là sư phụ, tình thương của hai người
đối với nàng vô bờ bến, vận mệnh sao mà quá khắc nghiệt. Câu đầu tiên
mỗi khi Tiêu Dung an ủi nàng là, nhân sinh không như ý, mười phần thì chỉ
được tám chín phần. Nàng từ sau khi gặp Kế Diêu luôn mừng thầm. Hắn
chính là hai phần mười, tuy ít, nhưng đối với nàng là quá đủ. Không nghĩ
tới cuối cũng vẫn không hoàn toàn.

Thư Thư rốt cuộc buông tay, không hề đến cửa nhà nàng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là đầu thu. Nàng dần dần bình tâm trở

lại, cứ nghĩ đến chuyện tình khó đối mặt nhất, cư nhiên không cần phải đối
mặt. Cũng tốt, đây xem như là kết cục tốt nhất. Nàng nguyện ý để tình cảm
của Kế Diêu phai nhạt, nhưng hắn thực sự làm như thế, nàng mới có thể
làm cho bản thân mạnh mẽ kiên cường trở lại, bất quá đáy lòng vẫn có chút
mềm mại. Ngay cả ngươi bằng mọi cách áp chế giả bộ không quan tâm, nó
vẫn không thay đổi, không kiên cố cũng không dễ gãy, thời khắc nhắc nhở
nó tồn tại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.