CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 553

Ban ngày bờ sông hồng không có cái không khí xa hoa trụy lạc như

ban đêm. Trên sông có vài ba con thuyền hoa trôi chầm chậm, ngược lại
làm cho người ta cảm thấy thật là thanh nhã.

Lần đầu tiên bước vào loại địa phương này, A Viên vừa quẫn bách vừa

tò mò. Nàng tuy rằng mang một cái mạng che mặt, hai má vẫn nhịn không
được ửng đỏ lên, tâm trạng có chút kích động.

Nặc phu nhân để lại hai người ở trên bờ, cùng A Viên bước lên một

chiếc thuyền hoa.

Vì không muốn bị người chú ý. A Viên cố ý gọi hai vị ca kỹ, nhẫn nại

nghe xong mấy khúc. Sau đó làm như vô tình hỏi bảo nương: “Nghe nói ở
chỗ này của ngươi có vị cô nương gảy đàn tốt lắm, ta muốn nghe một
khúc.”

- “Ai nha, hai vị đến đúng nơi rồi, toàn bộ thuyền hoa ở hồng giang,

có thể nói Liễu nhi nhà ta gảy đàn là tốt nhất, trong triều không biết có bao
nhiêu hoang thân quốc thích quý tộc đều mộ danh mà tìm đến đâu.”

Sau một lúc, một nữ tử thướt tha từ bên ngoài đi vào. A Viên có chút

khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta.

Nàng ta mặt mày thanh tú dịu dàng, dung mạo sở sở, chọc người ta

yêu thương. A Viên nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy nàng ta yếu đuối mềm
mại thanh tú, chính mình còn bị mê hoặc đến hồ đồ, lập tức liền hiểu được.
Trong ngực đột nhiên chua xót, không biết là tư vị gì.

Vốn đến thuyền hoa nghe một khúc, chính mình mặc dù mang mạng

che mặt không muốn làm cho người ta cảm thấy quá mức kỳ quái. Nàng
càng không muốn để cho Lan Ẩn biết, chính mình đã từng đến nhìn xem
Liễu nhi. Cho nên, một khúc này vô luận khó nghe đến thế nào, cũng phải
kiên trì nghe xong rồi mới đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.