sóng sánh chực tràn ra ngoài, phập phồng bất định, hơi thở khó khăn.
Lan Ẩn, Lan Ẩn. Nàng ở trong không gian yên tĩnh niệm hai lần, nước
trong hốc mắt không ngừng lưu chuyển, sau một lúc lâu vẫn không rơi.
Nhục nhã tức giận thất vọng tất cả đồng loạt dâng lên, đem tâm phế phủ
đầy, dường như muốn nứt ra.
Buổi tối, hắn cư nhiên không có trở về.
A Viên ở dưới ngọn đèn cô lãnh ngồi một canh giờ, đầy bụng tức giận
không có chỗ phát tiết, cứ như vậy trắng mắt đến bình minh.
Hôm sau, Nặc phu nhân đã muốn thiếu kiên nhẫn, đối A Viên nói:
“Công chúa vẫn là lập tức tiến cung thỉnh hoàng thượng làm chủ”.
- “Bà vú.” A Viên suy nghĩ một đêm, cuối cùng đã bình tĩnh hơn rất
nhiều.
- “Ta muốn đi xem cô nương Liễu nhi đó.”
- “Công chúa, vạn lần không thể. Người thân phận cao quý, sao có thể
đi vào chỗ son phấn bụi trần đó.”
- “Thân phận cao quý thì thế nào?” Thân phận có cao quý đến mấy
nàng chung quy cũng chỉ là một nữ tử, cũng có tâm tư bình thường của nữ
nhân. Nàng lặng lẽ thở dài, tâm ý đã quyết. Nàng nhất định phải nhìn xem,
là nữ tử như thế nào khiến hắn vắng vẻ nàng, nhục nhã nàng.
Nặc phu nhân thấy khuyên giải cũng vô dụng, đành phải nghe theo.
- “Đi tìm vài món quần áo lại đây, mang theo hai người, cùng đi với
ta.” Nặc phu nhân vâng lệnh, đang muốn đi chuẩn bị, A Viên lại nói:
“Đừng để cho bất cứ ai biết.”
- “Ân, việc này đương nhiên.”