- “Ta không hỏi.”
Nặc phu nhân vội la lên: “Như vậy thật không tốt. Ta ở trong cung đã
vài chục năm, cũng chưa từng nghe nói có phu thê nào như vậy. Công chúa
lớn lên xinh đẹp như thế, hắn nhưng lại một chút cũng không động tình?”
A Viên trên mặt nóng lên, nói: “Bà vú, hắn cũng, cũng đối với ta rất ân
cần.”
- “Kia vì sao?” Nặc phu nhân hận không thể tự mình đi hỏi hắn, đã ân
cần quan tâm như vậy vì sao không thể?
- “Bà vú, quên đi, không nên ép hắn. Chúng ta nếu đã là vợ chồng, còn
nhiều thời gian. Bất quá mới có ba ngày, vẫn chưa đủ để nói lên điều gì.”
- “Công chúa, tính tình thật đúng là không giống hoàng gia chi nữ.
Phò mã, ai, thật sự không biết tích phúc.”
Ngày cứ như vậy qua đi. Mộ Dung Lan Ẩn, hắn trừ bỏ buổi tối không
đến ngủ chung, còn lại không có chỗ nào để xoi mói. Mỗi ngày trở lại phủ
công chúa, việc đầu tiên chính là đến phòng nàng, bồi nàng nói chuyện,
chơi cờ, vì nàng vẽ tranh, vì nàng tô lông mày. A Viên cảm thấy mỗi ngày
đều róc rách như dòng suối, yên ả an bình, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu
cái gì đó, nàng không thể nói rõ. Nặc phu nhân vẫn ở bên tai nàng nhắc
nhở, thậm chí muốn nàng tiêu một chút bạc, chăm chút cho nhan sắc thêm
xinh đẹp. Thỉnh thoảng bám vào tai nàng thì thào một chút chuyện ở trong
cung.
A Viên xấu hổ đến đầu không ngẩng lên được. Khăn lụa trong tay vò
nát, đột nhiên lại nhớ đến lời nói ngày hôm đó của hắn, hốt hoảng ngay cả
khăn lụa cũng không dám nhìn, giống như có đôi mắt trong suốt của Mộ
Dung Lan Ẩn đang nhìn nàng.