Nàng cúi xuống, không chỉ nhìn thấy của chính mình, còn có nơi đó của
hắn, nhất thời xấu hổ giận dữ muốn lập tức ngất đi.
Triển Ẩn cau mày, vẻ mặt ủy khuất: “Nha đầu, đêm qua là nàng lôi
kéo ta không cho đi, hỏi ta vì sao không cùng nàng ngủ chung giường? Còn
nói rất thích ta. Như thế nào hôm nay nàng liền thay đổi?”
A Viên cả giận nói: “Nói bậy, ngươi ngậm máu phun người!” Nàng
mới không làm vậy. Nàng làm sao có thể làm ra loại chuyện dọa người này,
nàng vì bảo toàn trong sạch mà ngay cả sinh mệnh cũng không cần.
Triển Ẩn vội la lên: “Thật sự, nếu ta có ý đồ, ngày đó cứu nàng lên
thừa dịp nàng hôn mê đã sớm làm rồi, vì sao phải đợi đến đêm qua. Là
nàng kéo tay ta, còn đem tay ta đặt lên ngực của nàng, còn nói, Triển Ẩn, ta
thích ngươi. Ta muốn rời đi, nàng liền kéo lại. Ta cũng thực thích nàng, vì
thế liền ở lại.”
Thật là xấu hổ chết mất. A Viên có chết cũng không tin, nhất định là
hắn vu oan. Vì thế tay chân nhất tề cùng với hắn liều mạng. Triển Ẩn cười
ghé vào trên người nàng, A Viên lập tức không dám động đậy. Hai người
đều lõa thể, da thịt chặt chẽ, A Viên vừa xấu hổ vừa giận dữ một trận đầu
váng mắt hoa.
- “Nàng cẩn thận suy nghĩ, xem rốt cuộc có oan uổng không?” Triển
Ẩn cười hì hì nhìn nàng.
A Viên không thể động đậy, vô pháp phản kháng, nghe hắn nói nhịn
không được nhớ lại, sau đó, trí nhớ đêm qua, đột nhiên tràn về.
Triển Ẩn hôn lên trán nàng: “Ta sẽ không chê cười nàng, ta thích
những người tính tình thẳng thắn, ta cũng thích nàng, làm như vậy có gì
không thể, cùng lắm vài ngày nữa chúng ta thành thân.”