– “Ta có lòng tốt cởi bỏ huyệt đạo cho ngươi, ngươi lại không biết quý
trọng. Quả nhiên không phải là kẻ dễ bắt nạt.”
– “Ngươi mới là tiểu nhân bỉ ổi.”
– “Thật không?” Hắn lạnh lùng cười, ngón tay đưa sang.
– “Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Từ kinh hãi, cả người căng lên.
Hắn ở trên người nàng vuốt ve một lần, Tiểu Từ cả người phát run,
hắn nếu làm dơ bẩn tấm thân trong sạch của nàng, nàng liền cắn lưỡi tự sát.
Thư Thư thấy thân thể nàng cứng nhắc, thu tay hừ nói: “Ngươi run cái
gì? Bất quá chỉ là một dã a đầu, nghĩ đến bản công tử còn có thể chịu
thiệt?”
Tiểu Từ mặc dù bị hắn nhục nhã, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
– “Chẳng qua, ngươi cắn ta một ngụm, ta phải làm thế nào để đòi lại
đây?”
Ánh mắt hắn có chút tà khí, ở trên mặt nàng lưu luyến một lát, ngón
tay xoa xoa cánh mũi của nàng: “Nếu cắn ở nơi này, sợ rằng về sau sẽ
không gả được đi.”
Tiểu Từ hít một ngụm khí lạnh, tay của hắn lại vuốt ve lỗ tai nàng:
“Nếu ở đây thì không việc gì, về sau lấy tóc che lại. cũng không ai nhìn
thấy ngươi thiếu một lỗ tai.”
Tiểu Từ trong lòng run lên, đã thấy hắn đưa miệng đến. Nàng nhắm
chặt hai mắt lại, suýt hôn mê.