CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 681

Một khắc nhìn thấy hắn, thần sắc nàng bất quá cũng chỉ hơi hơi chấn

động.

Trong lòng Kế Diêu, hạnh phúc cùng thống khổ chia nhau chiếm một

nửa. Hắn vừa cảm tạ ông trời ở trong giây phút sống chết làm cho Tiểu Từ
có giải dược để khởi tử hồi sinh. Hắn vừa đau khổ khi chứng kiến cảnh
nàng còn sống nhưng lại quên đi hắn. Hắn không chịu được việc nàng coi
hắn là người xa lạ, đem tất cả những ký ức có nhau quên sạch. Nhiều niềm
vui hạnh phúc như vậy, mỗi lần hồi tưởng đều như vạn vật sinh sôi, không
muốn tỉnh dậy. Về sau nếu hắn là một vai kịch, vậy nàng sẽ là quần chúng
hay là khách nghe? Hoặc là ngay cả quần chúng và khách nghe cũng không
thể, chỉ làm người qua đường, tùy đến tùy đi? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng
hắn đau nhức như có hạng vạn con kiến cắn xé, hắn hận không thể lập tức
xông đến, đoạt nàng từ trong tay Thư Thư, gắt gao ôm vào trong ngực, từ
nay về sau để nàng trói nàng ở bên người.

- “Tiểu Từ.” Hắn lần thứ hai gọi tên nàng, cổ họng có chút nghẹn

ngào. Giờ phút này gặp lại đáng nhẽ phải nên vui mừng mới phải, hắn lại
cảm thấy tiếc nuối. Hắn cùng nàng thiếu chút nữa chính là thiên thượng
cùng nhân gian, thiếu chút nữa đã trở thành đời đời kiếp kiếp. Vậy mà bây
giờ, tuy cùng tồn tại trong kiếp này, gần trong gang tấc, nàng lại không nhớ
rõ hắn.

Hắn mỉm cười đến gần nàng, gắt gao nhìn mỗi một tia dao động nhỏ

nhỏ trên khuôn mặt nàng. Hắn sợ làm nàng kinh động. Nỗi sợ hãi chưa
từng có, hắn tựa hồ có thể nghe tiếng tim mình đập dồn dập.

- “Ca ca?” Tiểu Từ cúi đầu gọi một tiếng, mang theo chần chờ cùng

không xác định, kìm lòng không đậu âm thầm liếc mắt nhìn Thư Thư.

Thư Thư buông tay nàng ra, đối nàng ôn nhu cười: “Đúng, hắn chính

là ca ca của nàng, Kế Diêu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.