CHẠY CHẠY ĐUA VỚI THỜI GIAN - Trang 15

Charlie đại để như là một người hùng của địa phương ấy. Cậu lái xe cứu hộ
cho tiệm sửa xe tốt nhất trong thị trấn. Thường thì bao giờ gặp Charlie tôi
cũng phải tranh thủ cảm ơn cậu vì hoặc là đã kéo tôi ra khỏi một vụ lọt
mương, hoặc là đã đem giúp lốp xe mới đến thay cho cả cái lốp bể lẫn lốp
dự phòng xẹp lép, hoặc là giúp tôi khởi động lại cái bình ắc quy bị hư.
Nhưng lần này thì không.

“Chào cậu, Charlie, chào,” tôi nói. “Tớ có giúp được gì cho cậu không?”

“Chào Nancy,” Charlie nói. “Trông cậu tuyệt lắm. Tớ thật sự mong đội cậu
sẽ thắng đấy.”

“Cảm ơn, Charlie. Xe tớ bị hỏng chỗ nào mà tớ không biết hả?”

“Không,” Charlie đáp. “Mà xe Ned cũng không hỏng hóc gì nữa đâu. Tớ đã
sửa hết rồi, chỉ chờ cậu ấy đến lấy về thôi.”

“Ý cậu là sao?” Tôi hỏi.

“Xe Ned bị làm sao?” Bess tiếp.

“Chỉ cần một sợi dây với vài nhát búa là xong ngay ấy mà. Ned chỉ bị lọt
xuống một nhánh sông cạn thôi. Nhưng mũi xe lại đâm vào một tảng đá to.
Ồ mà không sao, tớ gò lại thì vết lõm cũng đâu vào đấy rồi.”

“Nhánh sông nào? Tảng đá nào? Kể lại từ đầu đi, Charlie,” tôi khẩn khoản.
Nhiều khi nói chuyện với Charlie làm tôi muốn phát điên lên. Cậu ấy nói
chuyện cứ như là đánh đố vậy, và tôi lúc nào cũng cảm thấy như mình đang
bước giật lùi trong cuộc đối thoại.

“Ơ, thế cậu không biết gì à?” cuối cùng Charlie cũng nhận ra. “Thế này...
Tớ nhận được điện thoại của khách hàng gọi đi sửa xe. Trên đường về, tớ
thấy cái đuôi xe của Ned nhô ra ở nhánh sông.”

“Ở đâu?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.