Hắn thật sự thấy rất dư thừa, bất động sản của Chu gia rất nhiều, đừng
nói loại nhà trọ nhỏ giống Hứa Nùng thuê kia, cho dù là cô muốn thương
hộ hoặc là biệt thự ngoại thành, hắn đều có thể trực tiếp cắt ra mấy căn quy
về dưới tên cô.
Hơn nữa đồ trong phòng thuê của Hứa Nùng, trên cơ bản đều đã dọn
đi hết, bên đó ngoài một ít đồ dùng trong nhà, chăn gối ra, cũng không còn
lại cái gì, hắn thật không biết cô nàng nhà hắn còn lưu lại căn hộ kia làm gì,
lại còn muốn thuê thêm mười năm.
Nhưng Hứa Nùng lắc đầu, nói phòng ở là nhất định phải giữ lại, cô
không có người thân, một khi giữa hai người có chuyện gì ngoài ý muốn,
cô bị hắn đuổi ra khỏi cửa, cô ngay cả một chỗ để đi cũng không có.
Giữ lại phòng trọ kia, coi như cô để lại cho chính mình cái nhà mẹ đẻ,
cũng để lại một đường lui.
Chu Khởi lúc ấy nghe xong thiếu chút nữa tức chết, nắm cằm Hứa
Nùng hung hăng hôn cô một lúc, thẳng đến lúc hai người đều thở hổn hể,
mới thả cô ra.
Sau đó khuôn mặt bình tĩnh mở miệng, hỏi cô: "Cái gì gọi là anh đuổi
em ra khỏi cửa?"
Chu Khởi lúc ấy thật không biết cô nàng nhà hắn đang nghĩ cái gì, ở
Chu gia địa vị của cô còn cao hơn hắn, bản thân hắn càng là không nỡ động
chạm một đầu ngón tay, cô nhíu mày hắn cũng muốn đau lòng nửa ngày.
Liền loại tình huống này, cô vẫn còn có thể tưởng tượng bản thân bị
hắn đuổi ra khỏi nhà? Rõ ràng là hắn bị đuổi ra ngoài càng phù hợp thực tế
hơn ấy!
Hứa Nùng đương nhiên nhìn ra Chu Khởi tức giận, nhưng ở cùng
nhau lâu như vậy, cô cũng đã sớm tìm ra biện pháp dỗ dành hắn.