Thế là, lúc ấy cô trực tiếp ôm lấy eo hắn, hai má cọ cọ lên ngực hắn
hai cái, giống như làm nũng lại giống như nhận lỗi, nói: "Anh cứ coi như
em khác người đi, giữ lại căn hộ kia cảm giác an toàn trong lòng em sẽ
càng nhiều hơn một chút, đồng ý với em đi, có được không?"
Chu Khởi nào chịu nổi chiêu này, lúc ấy bị dỗ dành đến ngay cả đông
tây nam bắc cũng không phân biệt rõ, trực tiếp gật đầu.
Nào ngờ, chuyện hắn cũng đã sắp quên, có thể tại sau khi cục cưng ra
đời, đột nhiên được nhắc lại.
Vừa nghe Hứa Nùng nói cái gì mà "Về nhà mẹ đẻ", lông mày của Chu
Khởi liền nhăn lại.
Hắn sợ cảm xúc của Hứa Nùng không ổn định, cũng không dám biểu
hiện ra cái gì khác thường, giữ chặt bả vai của cô ngồi ở bên giường.
"Tiểu tổ tông của tôi, chúng ta đừng cãi nhau, được không?"
Chu Khởi ghì chặt bả vai của Hứa Nùng, để cô lần nữa nằm trở lại trên
giường, rồi cẩn thận đắp kỹ chăn cho cô, tiếp đó mới lại nói: "Lát nữa, chờ
mẹ quay lại, em cũng đừng lại nói linh tinh cái gì mà về nhà mẹ đẻ, nếu
không bà chắc chắn cho rằng anh bắt nạt em, lại muốn ồn ào đánh gãy chân
anh."
Mẹ Chu từ sau khi Hứa Nùng mang thai, yêu cầu đối với Chu Khởi
càng nghiêm khắc, nhất là trên chuyện của hắn và cô nàng nhà hắn. Chỉ cần
cô nhíu nhíu mày, vậy tuyệt đối chính là lỗi của hắn, nói liên tục mấy giờ
còn là nhẹ, thỉnh thoảng còn sẽ gióng trống khua chiêng kêu cha Chu cùng
đến, hai người cùng đánh hắn.
Đương nhiên, cha Chu rất ít làm ầm ĩ cùng mẹ Chu, nhưng mà lạnh
lùng phê bình một trận là không thể thiếu.