Cô nhất thời có chút căng thẳng, còn chưa kịp hỏi cái gì, thì thấy Bùi
Ngọc hướng về chỗ ngoặt bên kia nói: "Là bạn của Nùng Nùng sao? Nếu
không ngại qua đây cùng chơi đi."
Trái tim Hứa Nùng lập tức vọt lên cổ họng, cô quay đầu lại nhìn, trong
khoảnh khắc, liền thấy Chu Khởi chậm rì rì từ chỗ ngoặt đi ra.
Hai mắt Bùi Ngọc theo bản năng nheo lại, nếu hắn không nhìn nhầm,
người đàn ông này, chính là người buổi sáng hắn nhìn thấy ở thành phố
điện ảnh? Là người mà lúc trước Nùng Nùng vẫn luôn nhìn kia?
Trong lòng hắn xẹt qua một tia thô bạo, nhưng trên mặt lại ngụy trang
rất tốt, một chút cũng không có cảm giác khác thường, thậm chí còn chủ
động tiến lên, đi đến gần Chu Khởi.
Hứa Nùng hoàn toàn không hiểu mọi chuyện làm sao lại phát triển
thành ra thế này, giờ phút này cảm xúc của cô đã khẩn trương đến chết
lặng, mắt mở trừng trừng nhìn hai người đàn ông chậm rãi đến gần nhau.
Lúc Bùi Ngọc đi về phía Chu Khởi, ánh mắt vẫn luôn ung dung thản
nhiên đánh giá hắn.
Áo phông cùng quần dài màu đen chất lượng thấp, cổ tay không đeo
bất luận đồ vật gì, đầu ngón tay kẹp thuốc lá... khói thuốc mù mịt bay ra
mùi vị rất cay rất hắc, tuyệt đối cũng là hàng rẻ tiền.
Hắn quan sát xong, lại yên lặng đem ánh mắt quét qua khuôn mặt Chu
Khởi.
Đối phương ngược lại là lớn lên có một gương mặt mê hoặc người, khí
thế quanh người cũng là biếng nhác cùng nhàn nhạt cường thế. Nhưng Bùi
Ngọc ở trong đầu cẩn thận lục tìm một phen, sau khi xác định bản thân
chưa gặp qua người này trong giới thượng lưu Bắc thành, thô bạo trong
lòng chậm rãi bị khinh thường thay thế.