Chu Khởi không chút để ý nhướng lông mày, "Đã thu liễm đủ rồi, nếu
không anh liền trực tiếp muốn em thưởng một nụ hôn kìa."
"..."
Hứa Nùng vội vàng liếc mắt nhìn Lưu Ngải và Trì Sa Sa ở bên cạnh,
biểu tình của hai người vẫn là một bộ dáng giảo hoạt, dường như cũng
không nghe thấy lời Chu Khởi vừa mới nói.
Vì thế cô lật tay đáp ứng yêu cầu của Chu Khởi, bắt đầu lau mồ hôi
cho hắn, nếu không sợ là hắn lại nói ra lời gì kinh thiên động địa.
...
Sau khi trận bóng hoàn toàn kết thúc, để ăn mừng, thành viên đội bóng
thương lượng chuẩn bị đi ăn lẩu.
Hứa Nùng không muốn đi, nhưng không chịu nổi Lưu Ngải và Trì Sa
Sa không ngừng thuyết phục. Cô đi rồi, Chu Khởi tự nhiên cũng đi theo.
Đến quán lẩu, Hứa Nùng cố ý chờ sau khi Chu Khởi ngồi xuống, mới
tìm một vị trí cách hắn rất xa ngồi xuống.
Nhưng nào ngờ người kia thấy cô không đi qua, lại đứng dậy đi về
phía bên cô, kéo cái ghế bên cạnh cô ra, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô.
Hắn dáng điệu lười biếng lấy nước trà rửa qua bộ đồ ăn, sau khi đã rửa
xong lại đẩy về bên phía Hứa Nùng, sau đó cầm lấy bộ của cô đưa về phía
mình, đôi môi đóng mở, không quá để ý phun ra một câu: "Bạn học nhỏ,
anh mới lập công cho lớp các em, em lại liền trốn tránh anh như vậy, không
tốt nha."
Hứa Nùng trầm mặc, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Không trốn..."
Coi như là muốn trốn, cũng trốn không thoát mà.