Chu Khởi: "......"
Chu đại thiếu gia lần này không chút do dự, mặt không biểu tình đứng
thẳng người, sau đó đem bàn tay vẫn túm vạt áo mình của Hứa Nùng dời
đi.
Dường như cảm nhận được gì đó, đầu mày Hứa Nùng lúc này nhăn lại
càng sâu, cũng không biết có phải là trong lúc ngủ mơ cô càng không có
cảm giác an toàn hay không, cô hít mũi một cái, có nước mắt bỗng nhiên từ
khóe mắt chảy ra.
Chu Khởi có cảm giác cả trái tim của hắn bị nước mắt của cô tưới cho
vỡ tan, nào còn có cái tính tình gì, lật tay đem bàn tay nhỏ bé của cô bao
bọc trong lòng bàn tay mình.
"Được rồi, tiểu tổ tông, em đừng khóc nữa, anh không đi."
Hứa Nùng ngược lại là thật sự dần dần thả lỏng lông mày, nước mắt
cũng chậm rãi dừng lại.
Chu Khởi dựa vào trên đầu giường, hạ mày cúi mắt nhìn chằm chằm
mặt cô.
Con mèo nhỏ hai gò má đỏ bừng, lông mi ướt sũng một mảnh, sắc môi
cũng thâm hơn bình thường một chút.
Nhìn qua, giống như là hoa quả chín, dụ người đến hái.
Một lúc lâu, Chu Khởi nhịn không được, cúi người xuống, hôn đi
nước mắt bên khóe mắt cô.
"Sớm muộn có một ngày, lão tử muốn em chỉ có lúc ở dưới người anh
mới có thể khóc."
——————————