Hứa Nùng nào còn có hưng trí xem bài gì, thuận tay đẩy mặt hắn ra,
một chút cũng không khách khí, "Đừng náo loạn nữa, anh chơi bài cho tốt
đi!"
Hắn nhìn dáng vẻ cô vẫn luôn rủ mắt không dám nhìn mình, trong
lòng ngứa ngáy.
Hắn thấp giọng lại nói với cô câu: "Thật không tò mò à? Em nếu là
không thèm để ý, anh có lẽ thua thật a."
Lời này truyền đến trong tai Hứa Nùng, lập tức lại làm cô liên tưởng
đến cái kẹo bông hắn nói vừa nãy, trong nhất thời vừa xấu hổ lại buồn bực,
tiện tay cầm một miếng trái cây trong khay hoa quả nhét vào trong miệng
Chu Khởi
"Anh rốt cuộc có chơi hay không!"
...
Hai người trêu chọc qua lại bị Trần Tiến cùng Hoa Tí ở đối diện nhìn
thấy, tuy rằng không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng từ biểu cảm cùng phản
ứng của Hứa Nùng, cũng không khó nhìn ra, khẳng định lại là Chu Khởi
đang trêu chọc người ta đi.
Hoa Tí có chút không thể tin nhìn nhìn trái cây trong miệng Chu Khởi,
lại nhìn vào bên trong mâm đựng hoa quả một cái, sau đó động tác cứng
ngắc tiến đến trước mặt Trần Tiến.
"Tiểu Trần gia, nếu tôi không nhìn lầm, bà chủ nhét vào trong miệng
Lão Đại chúng ta chính là... Chanh?"
Hoa Tí lại cẩn thận nhìn thoáng qua biểu tình của Chu Khởi, phát hiện
trong miệng hắn ngậm miếng chanh, ngay cả lông mày cũng không nhăn
chút nào, như trước cười cười nhìn về phía Hứa Nùng.