Hai mắt bà Tạ không nén được trừng lớn một chút, đây... Người đàn
ông này, khuôn mặt nghiêng này, nếu bà ta không nhìn nhầm, chính là
người trẻ tuổi lúc trước có quan hệ cùng Chu gia đi!
Bọn họ đang hẹn hò sao?!
Người đàn ông kia không phải nói là nhận nhờ vả của ông Hứa mới
chăm sóc Hứa Nùng sao? Làm sao hai người đột nhiên có thể biến thành
loại quan hệ này?
Bùi Ngọc vẫn luôn quan sát sắc mặt của bà Tạ, cũng nhận ra thay đổi
trong biểu cảm của bà ta, cuối cùng, ý cười trên mặt hắn phai nhạt đi chút
ít, trực tiếp hỏi: "Dì, tôi hiện tại chỉ muốn biết, mấy ngày nay tôi không ở
trong nước, dì rốt cuộc đã giấu diếm tôi cái gì."
Bà Tạ mím môi, lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng, không biết nên nói
hay là không nên nói.
Bùi Ngọc không kiên nhẫn, trên mặt chợt nổi lên ý cười lạnh lẽo, u
ám.
"Bà hẳn là không biết đi, cha tôi trước khi gặp được bà, cũng từng có
ý muốn tái hôn. Có biết vì sao cuối cùng không thành không?"
Bà Tạ ngẩn người, một lát sau lắc đầu.
"Bởi vì tôi." Bùi Ngọc giờ phút này trên mặt lại không có chút biểu
cảm nào, cả người đắm chìm trong ánh nắng ban trưa, nhưng không hiểu
sao lại làm người ta cảm thấy quanh người mang theo u ám, "Tôi đã nghĩ
biện pháp khiến hai người phụ nữ kia không có cách nào tiến vào cửa Bùi
gia, cho nên sau đó chuyện tái hôn cha tôi liền bỏ mặc. Nói tới đây, tôi nghĩ
bà hẳn là cũng đã hiểu đi, bà cảm thấy tại sao mình có thể thuận lợi gả đến
Bùi gia chúng tôi?"