thở không thông kia như là còn phiêu tán ở trong không khí.
Cô sau đó cảm thấy không được tự nhiên, nhìn trái nhìn phải, phát
hiện hai tay của Chu Khởi còn chống ở trên tường hai bên đầu cô.
Cô cố mạnh dạn ngước mắt lên, khoảnh khắc kia nhìn qua phát hiện
Chu Khởi cũng đang nhìn mình.
Trong nhất thời, da đầu khẩn trương có chút run lên.
"Cái đó... Bọn họ đi rồi, anh có thể đứng lên."
Chu Khởi nhìn cô, một lát sau, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
"Muốn đi ra ngoài?"
"Ừm..."
Giọng hắn lười biếng, mang theo chút ý cười vô lại vang lên trên đỉnh
đầu——
"Vậy, kêu tiếng anh trai nghe một chút."