Hắn liền không kiêng nể gì, dùng hai tay chống lên tường, vây cô ở
bên trong. Trên mặt một chút ý tứ không kiên nhẫn cũng không có, giống
như là nhất định phải được như mong muốn mới chịu đứng lên.
Hứa Nùng lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay, trong nháy mắt hạ thấp người
muốn từ dưới cánh tay hắn chui ra, nhưng phản ứng của Chu Khởi cũng là
cực nhanh, nháy mắt sau, chân dài liền bước một bước sang bên cạnh, trực
tiếp ngăn cản đường đi của cô.
Hứa Nùng rất bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt kia của hắn, miệng mở ra, lại
theo bản năng khép lại, lặp đi lặp lại mấy lần hai cái động tác này.
Cuối cùng nhịn không được nữa, bàn tay nhỏ bé hung hăng hướng lên
ngực hắn đẩy một cái.
"Tôi không gọi!"
Hứa Nùng tuy rằng vóc người nhỏ, người cũng gầy teo yếu ớt, nhưng
cũng thật sự bị bắt nạt quá đáng, lúc này vừa xấu hổ lại vừa gấp, sức mạnh
bộc phát ra cũng không thể đùa được.
Có lẽ cũng là do Chu Khởi không có phòng bị, không nghĩ đến con
mèo nhỏ dễ bắt nạt như vậy sẽ đột nhiên "Hung" lên, nhất thời không đề
phòng, ngược lại thật sự bị cô đẩy lui về phía sau hai bước.
Hứa Nùng thừa cơ trực tiếp chạy đi, Chu Khởi sững sờ ở tại chỗ hai
giây, sau đó bật cười.
Hắn rõ ràng đã nói qua, ngực đàn ông không thể sờ loạn.
——————————————
Bởi vì Hứa Nùng buổi tối đi ra ngoài có chút lâu, vì thế đêm hôm đó
sau khi kết thúc công việc, Mạnh Tư Ngữ lạnh mặt bảo cô một mình ở lại