Chủ nhiệm khoa là một người phụ nữ trung niên rất có khí chất, bà ta
vừa uống trà trong cốc, đầu cũng không nâng, vừa lấy đầu ngón tay chỉ chỉ
cái ghế ở một bên, "Trước tiên ngồi đi."
Hứa Nùng ngồi xuống chỗ bà ta chỉ, sát bên cạnh chính là cô bé kia.
Hứa Nùng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết nên hỏi cái gì,
vì thế chỉ thật yên tĩnh đợi trong chốc lát.
Trà của chủ nhiệm khoa uống cũng gần xong, cuối cùng ngẩng đầu
nhìn qua các cô bên này.
Bà ta trên dưới cẩn thận đánh giá Hứa Nùng một lượt, sau đó gật gật
đầu, "Ừ, Tiểu Viên à, em tiến cử không sai, em sinh viên họ Hứa này quả
thật điều kiện bên ngoài rất tốt, cùng em phối tiết mục hẳn là rất thích hợp."
Hứa Nùng ngẩn người, có chút nghe ra được mục đích chủ nhiệm
khoa gọi mình tới, nhưng còn chưa kịp nói gì, chủ nhiệm khoa ở đầu kia
liền mở miệng nói với cô trước.
"Là gọi... Hứa Nùng đi? Là như vậy, cuối tháng thời điểm kỷ niệm
ngày thành lập trường, chúng ta sẽ có một tiết mục mở màn, bước đầu đã
chọn vị bạn học Viên Sơ bên cạnh em đây. Nhưng sau đó chúng ta thương
lượng, cảm thấy biểu diễn hai người so với một người càng tốt hơn một
chút, cho nên liền muốn chọn thêm một bạn học thích hợp.
Tiểu Viên tiến cử em, em ấy nói em gần đây ở trong ngoài trường đều
rất nổi tiếng? Cái này cô không hiểu rõ lắm, cô cũng không có lên mạng.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy em, cô ngược lại cảm thấy em đứa bé này
quả thật rất không tệ. Cô đã xem bản đăng ký diễn xuất lúc trước em điền,
em ở bên trên viết sở trường là nhạc cụ và vũ đạo? Vừa vặn Tiểu Viên
muốn biểu diễn chính là độc tấu đàn vi-ô-lông-xen, chúng ta thương lượng
một chút, cảm thấy có thể lấy Trung Tây hai loại nhạc cụ làm mở màn, em
có thể chơi nhạc cụ gì? Có thể là tỳ bà và đàn tranh gì đó không?"