Là lúc chứng kiến một người già trút hơi thở cuối cùng, bỏ lại đời đoạn
trường đằng sau. Cô con gái quỳ bên cạnh, nắm chặt tay bà, khóc mà giọng
lạc trong mấy dãy phòng drap trắng:
“Bác sĩ coi giùm! Má em còn khỏe lắm, mới hồi nãy mà còn kêu em cho
uống nước, còn đòi về nhà với con cháu. Má em không chết được đâu!”
Đến khi người ta chứng minh hy vọng của cô đã mất sạch, mới cầm cái
điện thoại lên nhấn số gọi đi.
“Út ơi, má đi rồi!”
Cả dãy phòng bệnh đêm đó tỉnh, lục đục nhìn người ta chuyển xác ra
ngoài. Cảnh gia đình thân nhân ôm theo mùng, mền, chiếu gối, không quên
quay đầu lại chào tạ từ những người còn ở lại, chạnh lòng.
Mấy người bệnh nhẹ, nhìn theo thương cảm. Mấy người bệnh nặng như
đè lên tâm trí một câu hỏi chẳng ai trả lời cho đặng, “Khi nào đến mình…”
Nhìn lên giường bệnh, thấy nội nằm thiêm thiếp ngủ sau liều giảm đau
mạnh, mắt đỏ, sống mũi cay. Mới hôm qua, ba nói dối nội, chắc ba cũng
đau lắm vì câu nói đó: “Má ráng ăn, mấy bữa nữa khỏe rồi bác sĩ cho về với
tụi con…” Nội giận, đút cháo vào cứ lắc đầu không ăn, đòi về nhà nằm cái
giường có nệm quen thuộc mới chịu ngủ. Có ai nói người ta càng già, tính
càng trẻ con, giờ mới thấy đúng.
Mấy ngày sau, bác sĩ cho nội về nhà, dặn gia đình chăm sóc, làm theo ý
nội, vì với tuổi tác, sức khỏe hiện tại của bà, mọi cuộc phẫu thuật đều chỉ là
hoài phí. Nên thay vì càng làm cho bà đau đớn, hãy cứ để bà được làm theo
ý mình.