CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 70

nó sẽ rữa nát. Thế là anh quyết định phải đi tìm em, dù cho phải trải qua bao
nhiêu gian khổ, bao nhiêu hiểm nguy, muôn trùng xa vợi.

Anh đi trên đường dài, qua nhiều đoạn đường đá, làm cơ thể trầy xước,

nhưng vẫn nhất quyết đi cho bằng được. Qua nhiều cánh đồng, nhiều đồi
núi cao, nhiều thung lũng hẹp. Mặt trời trên cao cũng bớt chút nắng để anh
không thấy mệt. Cô mây đôi lần cũng ghé xuống che bóng mát cho anh nghỉ
ngơi. Bác gió thi thoảng thổi vài làn hơi giúp anh lăn lên một đoạn đường
dốc. Vạn vật giúp anh tìm em. Nhưng tìm hoài vẫn không thấy em đâu…

Một ngày nọ, khi anh đã mệt mỏi, niềm tin bắt đầu lung lay, ý chí cũng

dần phai phôi thì anh gặp được một nửa, nhưng lại là một nửa quả cam.
Cam hỏi, “Anh đi đâu đó?”

“Tôi đi tìm một nửa của mình.”

“Tôi cũng chỉ có một nửa thôi, hay anh hãy ở cùng tôi đi.”

Thế là anh ghép vào ở cùng. Thời gian đầu tiên, mọi chuyện cũng khá tốt

đẹp, chúng chung sống bình yên cạnh nhau. Nhưng rồi, anh bắt đầu nhận ra
rằng cam không thể nào sống với mình mãi được. Không như táo, cam có vị
chua. Cam lúc nào cũng muốn giữ anh kè kè bên mình, không cho rời xa
nửa bước. Cam nói vì sợ mất anh, nhưng anh biết đó là cam ghen, vị chua
đó là vị của sự ghen tuông. Anh bắt đầu nhớ em. Thế là anh quyết định sẽ
rời xa cam và tiếp tục đi tìm em.

Anh lại lăn đi, lăn đi qua bao nhiêu ngày dài, đêm ngắn, qua nhiều mùa

xuân hạ thu đông. Qua luôn những ngày trời đầy lá rụng, qua những ngày
bông tuyết bay bay, qua những ngày trăm hoa đua nở, qua cả những ngày
mưa lất phất rơi. Rồi anh lại gặp một nửa của nho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.