CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 80

Những ngày sau, hoa băn khoăn, chẳng còn vui vẻ tắm mình trong ánh

nắng như trước, cũng chẳng còn muốn gặp nước để nói chuyện, sẻ chia.

Thấy tình hình đó, nước và mặt trời nói chuyện cùng nhau, cãi nhau ỏm

tỏi để rồi đến cuối cùng, nước buông lời thách thức, “Mày nói mày yêu hoa,
có chắc mày đến được cùng hoa?”

Sáng ngày hôm sau, cả dương gian đỏ rực như tận thế. Mặt trời quyết

định xuống thật gần để được ở cạnh hoa. Hoa biết chuyện có người vì mình
mà dám làm chuyện cãi ý mẹ thiên nhiên, nên vội chạy đến bên mặt trời.
Chỉ tiếc là chưa đến gần được thì cả cơ thể đã bừng bừng bốc cháy, đau đớn
đến ngất xỉu. Vạn vật héo khô cùng hoa. Mẹ thiên nhiên giận giữ, bắt buộc
mặt trời trở về ngọn núi của mình tuốt đằng phương xa. Nước cũng kịp
nhào đến ôm trọn hoa vào lòng.

Mấy ngày sau đó, hoa nằm mê man, miệng vẫn lẩm nhẩm gọi tên mặt

trời, nước bên cạnh đau lòng khôn xiết, nhưng vẫn ân cần chăm sóc. Khi
hoa tỉnh dậy, liền nhìn quanh quất, hỏi mặt trời ở đâu? Hoa nhìn lên ngọn
núi xưa cũ đã không còn thấy bóng người thương, nhưng tại sao ánh nắng
vẫn đang chan hòa, nhìn lên cao hơn nữa mới thấy được mặt trời đang tít ở
một vùng không gian xa lạ.

Thì ra do gây nên chuyện, bản thân mình biết cũng không thể nào bên

cạnh hoa được, mặt trời quyết định nghe theo mẹ thiên nhiên để ra không
gian rộng, đứng từ xa gởi ảnh sáng đến trái đất cho muôn loài. Trong từng
tia nắng, vẫn còn có những yêu thương thầm trao hoa.

Giờ không còn mặt trời cản trở, những tưởng nước và hoa sẽ có thể

thành đôi. Nhưng hoa chối từ, bởi tim đã dành cho người dám vì mình mà
bỏ qua tất cả mọi chuyện. Nước hiểu chuyện, không oán trách hoa mà quyết
định trở thành tri kỷ, suốt cuộc đời bảo bọc, chăm sóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.