CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 121

Tôi cố không nghĩ về việc cô sẽ nghe tiếng súng, sẽ chạy lên phòng Asher,

thét lên, thậm chí đung đưa cái đầu đẫm máu của nó trong tay, cố gắng nhét
những mẩu não của nó lại hộp sọ,

[65]

và không ngừng khóc thương cho đứa con

ngoan như mơ mà cô tưởng tượng ra chứ không hề tồn tại – đứa con mà cô chưa
từng có – bởi vì cô tin thằng nhỏ Asher nhà cô là một thiên thần giáng thế.

Cô ấy chưa bao giờ thấy con mình thay đổi, mà nếu có thấy thì cô cũng chọn

cách không tin và điều đó làm cho cô vừa đáng thương lại vừa đáng trách.

Đừng hiểu sai, ý tôi là tôi sẽ không bao giờ có thể bắn thẳng mặt cô Beal

được, bởi vì lúc nào cô cũng hát những bài hát từ vở Những con mèo và cô chưa
đối xử tệ với tôi bao giờ.

Nhưng khi nghĩ kỹ về điều này, cô ấy cũng đáng trách như Linda – và cả ba

tôi nữa, bất kể ông còn sống hay đã chết ở Venezuela.

Những người mà chúng ta gọi là cha là mẹ, họ đưa ta đến thế giới này rồi

không theo suốt xem ta cần gì, hay trả lời bất kỳ câu hỏi nào ta đưa ra – rốt cuộc
thì đó là lối sống ích kỷ theo kiểu: sống chết mặc bay và ta chỉ nghĩ đến ta thôi.
Dĩ nhiên tôi không thể nào hợp với kiểu sống đó được.

Nghĩ về tất cả những điều này làm tôi chán nản hết sức, và giờ thì người tôi

đang run lên.

“Thôi nào, mục tiêu Asher. Hãy xuất hiện để ta có thể giải quyết việc này

cho xong,” tôi thì thầm những lời thoại trong bài đồng dao trẻ con chơi năm mười
Ollie Ollie mau ra đi, khi thấy cô Beal tóc đã điểm bạc lấy một con gà nhỏ ra
khỏi lò.

Cô hiện lên trong khung cửa sổ thật trọn vẹn khi cắt thịt và miệng đang cử

động.

Cô lại hát nữa.

[66]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.