CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 186

buồn nôn trước những hành động bạo lực và rốt cuộc đã trở thành một kẻ vô hại,
không có sức kháng cự sau khi ra khỏi tù.

[8]

Đôi khi tôi ở lại sau buổi học để nói chuyện với Herr Silverman về cuộc đời,

và trong khi thầy cố gắng gieo mầm lạc quan lên mọi chủ đề chán chường mà tôi
nêu lên, thì tôi giả vờ là tôi có cái nhìn xuyên thấu và chiếu luồng nhãn quang đó
vào cẳng tay thầy hòng mong giải đáp bí ẩn đời mình, nhưng chẳng bao giờ được
cả vì khốn khổ là tôi chẳng có mắt thần mắt thánh gì sất.

[9]

Linda là mẹ tôi nhưng tôi cứ gọi thẳng là Linda để chọc bà ấy tức chơi. Bà ấy

nói làm thế là tôi “từ mẹ”, nhưng có mà bà ấy “từ con” trước khi tự dưng thuê
một căn hộ chung cư ở Mahattan rồi bỏ mặc tôi tự lo liệu ở chốn South Jersey
này suốt cả tuần, và càng ngày là cả cuối tuần nữa. Bà ấy nói cần ở New York để
phát triển sự nghiệp thiết kế thời trang nhưng tôi thừa biết là bà ấy làm vậy chỉ để
quấn lấy gã bạn trai người Pháp Jean- Luc và khỏi phải nhìn mặt thằng con ôn vật
này. Bà ấy biến khỏi đời tôi ngay khi vụ lùm xùm giữa tôi với thằng Asher xảy
ra, có lẽ là do nó làm bà căng thẳng quá không chịu nổi. Tôi cũng chẳng biết.

[10]

Bạn sẽ không tin điều này đâu, nhưng ba tôi từng là một ngôi sao xẹt nhạc

rock hồi đầu thập niên 1990 đấy. Ông lấy nghệ danh Jack Walker, vốn ghép từ tên
hai loại rượu mà ông khoái là Jack Daniels và Johnny Walker. Thông minh ghê!
Bạn từng nghe tên ông ấy chưa? Chưa hả? Ngạc nhiên không! Có thể bạn nhớ tên
ban nhạc “Trói anh nhẹ nhàng”, thời xửa xưa đó từng được tạp chí Rolling Stones
coi là “sự đáp trả của khu bờ đông đối với thể loại nhạc grunge.” Đảm bảo là bạn
đã nghe bài hát nổi tiếng Vatican chết ngập bởi vì người ta phát nó ra rả cả ngày
trên kênh nhạc rock kinh điển của đài phát thanh. Ba tôi đi tour và chuyên trình
diễn khai mào cho The Jesus Lizard, Pearl Jam, Nirvana và nhiều nhóm nhạc
khác nữa. Sau đó ông bộc lộ hết sạch khả năng âm nhạc của mình trong một hợp
đồng thu âm KHỦNG. Rồi ông bắt đầu là đệ tử lưu linh, cưới mẹ tôi và phát hành
một album thứ hai toàn những bài vớ vẩn. Ông dấn sâu vào rượu chè bê tha (hay
phải nói là nghiện thêm một món nữa bởi chẳng phải rượu cũng là một thứ gây
nghiện đó sao). Ba tôi quá nhu nhược tới mức không thể chết vì dùng thuốc quá
liều hay liều mạng tự sát như một ngôi sao nhạc rock thứ thiệt. Rồi khi tôi ra đời,
ông chẳng thiết nhạc nhẽo gì nữa mà sống dựa vào những gì kiếm được nhờ vào
một bài hát may mắn duy nhất và bán bộ sưu tập những món liên quan đến rock-
n-roll trên trang eBay (bao gồm cả cây đàn ghi ta với chữ ký của Kurt Cobain bị
ông đập vỡ và từng treo trên đầu giường của tôi). Và thế rồi ông trở thành chủ đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.