CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 99

“Chào em, nụ hồng của anh,” nó nói.

Nụ hồng của anh? Đùa nhau chắc?
“Chào anh,” cái kiểu Lauren nói khiến tôi hiểu rằng thằng nhỏ này không

chỉ là một thành viên lâu năm nào đó trong nhà thờ. Trông nó giống như thằng bé
Johnny trong tờ rơi và không chút gì giống tôi. “Leonard, đây là bạn trai của
mình, Jackson. Anh Jackson, bạn này là Leonard.”

“Tôi nghe nói cậu nghiêm túc trong việc đón nhận Đức Giêxu Kitô làm

Thiên Chúa và người cứu rỗi cậu,” Jackson nói với tôi. “Đó là con đường đúng
đắn đấy.”

“Anh có thích ‘cập xe’ không?” không hiểu sao tôi lại hỏi anh ta như thế. Có

lẽ là bởi vì tôi tức giận và chỉ muốn bỏ về. Tôi cảm thấy như mình bị Lauren lừa
gạt.

Bị cô ấy “ăn thịt” là một chuyện, còn giới thiệu tôi với bạn trai sau khi lừa

tôi đến đây lại là một chuyện không thể chấp nhận được. Cô ta đã giở chiêu hồ ly
tinh ra để tấn công tôi, lôi tôi đến nhà thờ trong khi đã có bạn trai, một đứa dễ
nhìn hơn tôi nhiều – một tuýp con trai hoàn toàn khác. “Hai người đã ‘cập xe’
chưa?”

Leonard!” Lauren kêu lên vì cô ấy biết tôi học cái từ đó ở đâu, dù cũng

phải mất vài giây mới hiểu ra.

“Cậu đang nói chuyện gì thế?” Jackson tỏ ra bối rối.
Tôi nhìn lên đồng hồ trên tường phòng tập và còn nhớ như in là nó được bảo

vệ bằng lưới mắt cáo để cho những trái bóng rổ ném lên không đập vỡ nó.

[53]

“Đã một giờ kém mười lăm rồi cơ à?” tôi làm bộ hỏi và lại bắt đầu nói dối,

chỉ có điều lần này là để chạy trốn. Những mộng tưởng về cuộc tình kiểu Bogie-
Bacall đã tan vỡ, tôi chỉ muốn thoát khỏi cái nhà thờ này càng nhanh càng tốt.
“Chết tiệt! Mình phải về nhà trở người cho bà nội. Bà sẽ bị nổi mẩn nếu cứ bốn
tiếng đồng hồ mình không trở người cho bà. Lúc mình đi học thì ông nội làm
điều này, nhưng ông không chịu làm vào cuối tuần. Ông nói, ‘Dịp cuối tuần là
dành cho riêng mình.’ Nghe ích kỷ đấy nhưng mà ông mắc chứng hay quên cậu ạ,
nên không trách ông được. Thế đấy, mình đi đây.”

Tôi đứng dậy bước ra khỏi phòng tập, lên cầu thang và đi ra ngoài giữa ban

trưa.

Lauren bám theo tôi và lải nhải: “Đợi đã. Chúng ta hãy nói chuyện. Có

chuyện gì thế? Mình tưởng bạn nghiêm túc về chuyện Đức Giêxu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.