CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 100

Tôi xoay người lại và nói: “Tôi là một thằng vô thần vô thánh. Tôi không tin

vào địa ngục nên chẳng có gì đe dọa được tôi hết. Tôi chỉ muốn “cập xe” với cậu
thôi, giống như mấy đứa nhóc trong tờ rơi mà cậu đưa tôi ấy, bởi vì với tôi, cậu
xinh đẹp giống Lauren Bacall và không giống bất kỳ đứa con gái nào khác trong
trường. Và tôi ngưỡng mộ việc cậu đứng ở sân ga phát tờ rơi một mình, cố gắng
cứu rỗi thế gian này. Khi tôi gặp cậu, cậu có vẻ là người thú vị, không giống bất
kỳ người nào tôi từng gặp trước đây. Nhưng trong nhà thờ thì cậu lại không giống
thế nữa. Ai ở nhà thờ này cũng là ngoan đạo thì cậu đâu còn là người đặc biệt
nữa. Cậu chỉ là một trong nhiều người ở đây, trong khi ở sân ga cậu là người đặc
biệt. Và tôi thích những người đặc biệt, chính thế đấy. Nên chúng ta chắc chắn sẽ
chia tay. Và tôi không tin nổi là bạn trai cậu lại trông giống hệt như cái thằng
Johnny trong tờ rơi. Lạy Chúa tôi, tưởng cậu phải tìm được một đứa khá khẩm
hơn thế chứ!”

Lauren chỉ đứng sững, há hốc mồm.
“Tôi chỉ hơi điên thôi. Tôi cô đơn lắm cậu ạ.” Tôi giải thích vì mặt cô ấy lại

hiện lên vẻ ngơ ngác như một đứa con nít khiến tôi thương hại. Có lẽ tôi chỉ mến
cô ấy những lúc chỉ có hai đứa tôi mà thôi. “Đôi khi tôi đi theo những người lớn
có vẻ mặt khốn khổ trên tàu cả ngày, thế nên tôi cứ ngỡ là hai chúng ta có điểm
chung là đều có những hành động khác người ở sân ga và...”

“Em có sao không Lauren?” Jackson hỏi. Thằng đó vừa xoa xoa lên vai

Lauren một lần nữa vừa trừng mắt nhìn tôi như thể muốn giết tôi trước khi tôi có
thể mở lòng đón nhận Đức Giêxu Kitô và như thế, trong đầu nó đã có thể hình
dung ra cảnh tôi bị thiêu trên giàn lửa.

“Cô ta chả sao đâu,” tôi nói. “Tôi đi đây. Chấm hết.” Nói đoạn tôi bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.