tự đắc, nhoài cả người ra ngoài lan can chọc ghẹo các đồng nghiệp bận đi
giải quyết công việc dưới bến, nách cắp cặp táp, tay dứ dứ ba toong dọa lại
đám trên tàu. Một anh chàng mặc bộ đồ mùa hè mốt mới nhất màu vàng
chóe, thắt cravate đỏ, đội mũ Panama vành bẻ cong tớn, nói cười quàng
quạc tỏ ra hăng hái nhất bọn. Nhưng để ý nhìn kỹ Aschenbach giật mình
kinh hãi nhận ra gã này cưa sừng làm nghé. Gã đã già khằng, không còn
nghi ngờ gì nữa. Quanh mắt quanh miệng gã chi chít nếp nhăn. Gò má phớt
hồng nhờ đánh phấn, mớ tóc nâu thò ra dưới vành mũ rơm sặc sỡ uốn cong
là tóc giả, cần cổ gân guốc tong teo hàng ria mép vểnh lên và chòm râu nhỏ
dưới cằm đã được nhuộm lại màu, hàm răng vàng khè không thiếu chiếc
nào mà gã nhe ra mỗi khi cười là một bộ răng giả rẻ tiền, và đôi bàn tay,
mỗi ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn mặt ấn, là tay một người già cốc đế đại
vương. Aschenbach nhìn lão và đám bạn đùa cợt mà rùng mình ghê tởm.
Chẳng lẽ họ không biết, không nhận ra lão đã trọng tuổi, không có quyền
mặc bộ đồ diêm dúa lòa loẹt kia, không có quyền ra dáng trai tơ như họ? Cứ
như một sự đương nhiên và thông thường nhất trần đời, đám trẻ chấp nhận
lão là đồng bọn, đối xử với lão như với bạn bè cùng trang lứa, đáp lại không
ngại ngùng những cú thúc cùi chỏ thân mật của lão. Sao lại có thể như thế
được? Aschenbach đặt tay lên trán và nhắm nghiền cặp mắt nóng ran vì
thiếu ngủ. Ông thấy hình như vừa xảy ra điều gì đó bất thường, như thể bắt
đầu một sự thoát ly mộng mị, thế giới quanh ông trở nên méo mó lạ đời, và
để ngăn chặn có lẽ ông nên che mặt đi giây lát trước khi mở mắt ra nhìn lại
xung quanh. Nhưng đúng lúc ấy người ông tròng trành chao đảo, hoảng hồn
mở choàng mắt trông lên ông thấy thân tàu nặng nề tối thui đang từ từ tách
khỏi bờ kê. Từng tấc từng tấc, dưới tác động đẩy tới đây lui của cổ máy, dải
nước bẩn loang lổ giữa bờ và thân tàu cứ rộng dần ra, và sau vài động tác
xoay trở nặng nhọc con tàu quay hẳn mình hướng mũi ra khơi. Aschenbach
bỏ đi sang mạn phải, ở đó gã lưng gù kê cho ông một chiếc ghế nằm và một
gã bồi tàu mặc bộ đồng phục ố bẩn tới hỏi ông cần gì để y phục vụ.
Bầu trời xám xịt, gió ẩm ướt; hải cảng và những hòn đảo lùi lại đằng
sau, chẳng bao lâu đất liền biến mất hẳn trong màn sương dày đặc, bụi than